Chương 429
Chắc chắn sẽ không phải Niệm Niệm, là ai vậy?
Nam Khuê kéo tấm thân mệt mỏi đi mở cửa.
Khi thấy người đứng bên ngoài, cô lập tức ngẩn người, toàn thân như hóa đá.
Lục Kiến Thành?
Là anh?
Không phải anh đang ở Hải Nam sao?
Sao trong nháy mắt đã trở về rồi?
“Anh …” Bởi vì quá bất ngờ, Nam Khuê mới kịp thốt ra một chữ thì đột nhiên cửa bị mở ra, thân ảnh thon dài của Lục Kiến Thành bước vào.
“Tại sao em không nói với anh mà lại quay về một mình?” Đôi mắt đen của Lục Kiến Thành khóa chặt cô lại.
Nam Khuê không nghĩ anh lại hỏi trực tiếp như vậy.
Một lúc sau, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, nếu tôi nhớ không lầm thì mấy ngày trước chúng ta đã có giấy chứng nhận ly hôn rồi.”
“Chúng ta đã sớm không phải là vợ chồng nữa, tôi nghĩ, mình cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh.”
Câu nói của Nam Khuê lập tức chặn ngang những lời Lục Kiến Thành định nói.
Anh há miệng không thốt lên lời.
Đúng vậy, Lục Kiến Thành, đã li hôn rồi.
Lục Kiến Thành, sao mày lại quên, mày đã li hôn rồi.
Nói một cách chính xác, hai người đã không còn một chút quan hệ nào nữa.
Nhưng mà, dù sao anh cũng là Lục Kiến Thành, anh rất nhanh đã tìm được cách ứng phó: “Em nói đúng, chúng ta quả thực đã li hôn, nhưng không thể làm bạn sau khi li hôn sao?”
Làm bạn?
Nam Khuê cười.
Cả đời này, cô có thể làm bạn với bất cứ ai, nhưng cô sẽ không làm bạn với Lục Kiến Thành.
Cô không làm được.
Người ta đều nói, thực sự yêu một ai đó thì sau khi chia tay sẽ không thể làm bạn, cho đến bây giờ sau khi ly hôn cô mới hiểu được.
“Không thể.” Nam Khuê nhìn anh, chém đinh chặt sắt nói.
Lục Kiến Thành không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, nhất thời sửng sốt: “Vì sao lại không thể?”
“Không có vì sao gì hết? Chỉ là sau khi li hôn nên giữ khoảng cách thì sẽ tốt hơn, hơn nữa tôi và tổng giám đốc Lục vốn không phải là người của cùng một thế giới, anh ở thế giới sa hoa tráng lệ, đẳng cấp lung linh, còn tôi chỉ là một người bình thường, tôi không phải thiên kim tiểu thư, cũng không phải nhà hào môn, tôi chỉ muốn sống những tháng ngày bình thường.”
“Nếu không có ông nội, chúng ta chỉ đơn giản là những người đến từ hai thế giới, bây giờ ông nội không còn nữa, chúng ta cũng nên trở về đúng quỹ đạo ban đầu.”
Nói đến ông nội, ánh mắt Lục Kiến Thành lập tức đen lại, anh nói: “Em nói đúng, cho dù chúng ta đã li hôn nhưng em vẫn là người mà ông nội đã phó thác cho anh, chẳng lẽ anh không quan tâm em được sao?”
Nam Khuê cười nhẹ nói: “Thật sự không cần thiết.”