CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1274

Không những tối tăm, ẩm ướt, càng đáng sợ hơn là trong phòng còn có rất nhiều côn trùng.

Buổi tối lúc đi ngủ, thậm chí còn có một vài con côn trùng còn bò lên người và mặt của bà ta.

Khi bà ta tỉnh lại nhìn thấy con bọ đang bò trên mặt mình thì sợ đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu.

“Dạ Bạch, cuối cùng con cũng đến rồi….”

Hạ Nhu vui mừng mà hét lên, nhưng lời trong miệng bà ta còn chưa nói xong.

Đột nhiên, lúc nhìn thấy người đứng trước mặt, sắc mặt bà ta liền trở nên vô cùng sợ hãi: “Sao lại là bà? Bà đến đây làm gì?”

“Cút, bà cút đi cho tôi, tôi không muốn gặp bà.”

Hạ Nhu kích động hét toáng lên.

Đồng thời hét về phía cảnh sát: “Ai bảo các người đưa bà ta vào đây? Người phụ nữ này, bà ta muốn giết chết tôi, các người không biết sao?”

“Bà Hạ, mời bà bình tĩnh!”

Nhưng Hạ Nhu lại giống như bị điên mà lao ra đến ôm chặt lấy cánh tay của cảnh sát, sau đó hét lên hung dữ.

Rất nhanh, Hạ Nhu đã bị khống chế rồi.

Bà ta ngồi ở đó, cả khuôn mặt vàng nhợt nhạt, già nua vô cùng, đến mức các nếp nhăn trên mặt cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Mái tóc của bà ta lại càng kinh khủng hơn.

Cả người bà ta còn chỗ nào giống một phu nhân nữa chứ, hoàn toàn giống như một bà già luộm thuộm, gần đất xa trời rồi.

Mà Hạ Nhu như vậy lại càng căm ghét Vân Thư hơn.

Dựa vào cái gì, bà ta đã sa sút thành bộ dạng này rồi mà người phụ nữ kia vẫn có thể trang điểm lộng lẫy, cao cao tại thượng như thế được chứ.

Loại so sánh này khiến cho Hạ Nhu lại càng thêm đố kỵ và căm ghét Vân Thư hơn, bà ta thầm thề trong lòng: Vân Thư, bà đừng có đắc ý, tôi sẽ không để cho bà ung dung tự tại quá lâu đâu.

Điều kỳ lạ là Vân Thư từ khi nhìn thấy bà ta tới giờ lại vô cùng bình tĩnh.

Thậm chí đến một câu nặng nề cũng không nói.

Như thế này không giống tính cách của bà cho lắm.

Thế nên, bà càng yên tĩnh, Hạ Nhu lại càng cảm thấy thấp thỏm trong lòng.

Bà thỉnh thoảng lại nhìn vào đồng hồ giống như đang chờ đợi cái gì đó.

Sau mấy lần xem đồng hồ, Vân Thư cũng đã mở miệng rồi.

Nhưng điều khiến Hạ Nhu cảm thấy kỳ lạ là bà không chỉ không tức giận mà ngược lại còn đang cười nữa: “Hạ Nhu, chắc bà nghĩ rằng tôi ăn mặc gọn gàng xinh đẹp như thế này là để làm nổi bật lên sự nhếch nhác thảm hại của bà nhỉ?”

“Chẳng lẽ không phải vậy?”

“Đường nhiên là đúng rồi, ai bảo bà không biết tốt xấu mà làm tổn thương cháu trai của tôi, tôi có thể kiềm chế bản thân ngồi đây đã là quá tốt rồi. Nhưng đó không phải là mục đích chính của tôi khi đến tìm bà hôm nay. Hạ Nhu, tôi đã chuẩn bị cho bà một món quà rồi đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc