Chương 711
“Cô Nam Khuê, cô có gì dặn dò ạ?”
“Tôi muốn tìm Lục Kiến Thành, tôi đã gọi cho anh ấy mấy cuộc nhưng không có ai bắt máy.”
“Tổng giám đốc Lục đang bận nên không tiện nghe điện thoại, cô Nam Khuê có chuyện gì có thể nói với tôi ạ.”
Nam Khuê lúc này mới nói: “Là hàng xóm mới cạnh nhà tôi ấy, bà ấy nói mình là bác sĩ dinh dưỡng mà anh ấy đã thuê cho tôi có đúng không?”
“Đúng vậy cô Nam Khuê, đây là chuyên gia dinh dưỡng cao cấp được đích thân tổng giám đốc Lục lựa chọn sau khi kiểm tra và đánh giá chuyên sâu.”
“Tôi nói muốn một chuyên gia dinh dưỡng khi nào?”
“Lần trước bác sĩ Cố bắt mạch cho cô, nói rằng sức khỏe cô hơi suy yếu, cần phải tẩm bổ nhiều hơn, tổng giám đốc Lục đau lòng nên bảo tôi đi tìm.”
“Còn nhà bên cạnh thì sao? Tôi nhớ bên cạnh trước kia còn có người ở, sao bây giờ các anh đã có căn đó rồi?”
Lâm Tiêu khẽ cười, tiếp tục nói: “Cô Nam Khuê, chuyện này có thể giải quyết rất nhanh gọn, tổng giám đốc Lục đã mua lại căn nhà đó rồi.”
“Cậu nói cái gì?” Nghe xong, Nam Khuê thấy mình hô hấp không thông nữa rồi.
Tốt xấu gì cũng là một căn nhà, nói mua liền mua.
Thấy cô quá mức kinh ngạc, Lâm Tiêu cảm thấy mình nên kiềm chế lại chút.
Về chuyện tổng giám đốc Lục đã mua lại thêm hai căn nữa, cậu cảm thấy vẫn nên để tổng giám đốc Lục tự mình nói thì tốt hơn, cậu ấy cũng không nói hộ nữa.
“Vậy nhờ cậu chuyển lời cho Lục Kiến Thành là tôi có thể tự chăm sóc mình, không cần đến chuyên gia dinh dưỡng.”
“Xin lỗi cô Nam Khuê, chuyện này sợ là tôi không thể giúp cô truyền đạt lại được.” Lâm Tiêu nói.
Nam Khuê: “…”
Lâm Tiêu này, bây giờ cậu ta càng ngày càng kỳ lạ.
Không phải cậu ấy vừa nói có chuyện gì thứ cứ nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ truyền đạt lại cho Lục Kiến Thành sao?
Chỉ mới vài phút, cậu ấy đã lật lọng rồi.
“Cô Nam Khuê, cô đừng hiểu lầm tôi, không phải tôi không truyền đạt mà là tổng giám đốc Lục giờ đang ngủ trên giường bệnh, cơ thể anh ấy đang rất yếu, tôi cũng ngại đánh thức anh ấy dậy.”
Lâm Tiêu đúng là thông minh, không cố tình nói Lục Kiến Thành bị bệnh, mà chỉ cố ý nhấn mạnh hai chữ “giường bệnh”.
Cậu ấy nhấn mạnh hai chữ kia như vậy, Nam Khuê không nghe thấy mới lạ.
“Anh ấy bị sao vậy?”
Rốt cuộc cũng không nhịn được, Nam Khuê cũng mở miệng hỏi.
Ngày hôm qua lúc rời đi, không phải anh vẫn rất tốt sao?
“Xin lỗi cô Nam Khuê, chuyện này tổng giám đốc Lục không cho tôi nói với cô, cô vẫn nên đến tự mình xem thì tốt hơn.”