Chương 39
“Ai… Ai khóc nhè chứ? Anh đừng có mà đoán mò!” Nam Khuê yếu ớt phản kháng.
Lục Kiến Thành cười thấp nói: “Vậy ai là người vừa bật tất cả đèn trong phòng, lại còn sống chết trốn trong chăn không chịu ra?”
Nam Khuê: “…”
Nhất định phải đâm vảo điểm yếu của cô sao!
Cuối cùng Nam Khuê chỉ có thể buông bỏ vũ khí đầu hàng: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi rất sợ sấm sét, nhưng tôi chưa từng nói cho anh biết mà, sao anh lại biết?”
Lục Kiến Thành đột nhiên dùng một ngón tay chọc lên trán cô: “Đồ ngốc, không phải có chuyện gì phải nói thì mới biết được, chỉ cần đủ quan tâm, đủ cẩn thận thì nhất định có thể phát hiện trong cuộc sống thường ngày mà.”
“Vậy sao anh phát hiện ra?”
“Lúc vừa kết hôn, chỉ cần có sấm thì kiểu gì em cũng sẽ dùng sức nắm chặt chăn, cả người cũng không dám cử động, sau đó em thông minh hơn rồi, có sấm sẽ ôm tôi, dùng sức chui vào trong ngực tôi, quấn lấy tôi như dây gai vậy.”
Ai chui?
Cô làm gì có!
Nói cô giống như heo con vậy.
“Tôi mới không có chui, chắc chắn là anh thấy em thơm nên mới chủ động ôm tôi.” Nam Khuê đỏ mặt cố ý nói.
Đã không còn sự bối rối ban đầu.
Nhưng không biết tại sao, ngửi mùi hương của anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, Nam Khuê lại cảm thấy có chút bối rối.
“Vậy anh ta thì sao? Người đàn ông em yêu lâu như vậy có biết những chuyện này của em không?” Đột nhiên Lục Kiến Thành hỏi.
“…”
Rất lâu sau anh cũng không nhận được câu trả lời trong đêm tối.
Anh cúi đầu, phát hiện cô gái nhỏ trong ngực mình đã nhắm mắt thiếp đi từ lúc nào.
Khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của cô vô cùng tinh xảo.
Lông mi rất dài, cong như cây quạt, lúc nói chuyện sẽ nhẹ nhàng rung động.
Khi cô ngủ thiếp đi lại giống như một tiểu tiên nữ vậy.
Lục Kiến Thành nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay ra theo bản năng.
Nhưng khi đầu ngón tay anh khẽ chạm vào bờ môi Nam Khuê thì lại rút về như bị điện giật.
Anh thở dài một hơi, buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Kiến Thành ơi Lục Kiến Thành, mày điên rồi, đừng quên hai người sắp ly hôn.
Hôm nay thật sự khác thường, vậy mà anh lại hỏi cô về chuyện của người đàn ông kia.
Hơn nữa anh còn nói dối.
Anh không phải đã về từ trước mà là nhìn thấy sắc trời âm u, mây đen che lấp mặt trời, cảm thấy sắp mưa to nên mới vội vàng trở về từ bệnh viện.
Lý do này khiến anh cũng cảm thấy có chút buồn cười.