Chương 1506
Cố Mạc Hàn không từ chối.
Tuy nhiên, hai người vừa đi được vài bước, thì điện thoại của anh vang lên.
Chẳng cần nghĩ, chắc chắn là Chu Hiểu Tinh gọi đến.
“Nghe máy đi, em không độc đoán đến vậy đâu.” Nam Khuê nói.
Cố Mạc Hàn cầm điện thoại, đi sang một bên khác.
Sau khi nối máy, bên kia lập tức truyền đến âm thanh sốt ruột của Chu Hiểu Tinh: “Mạc Hàn, sao hôm nay đã muộn vậy rồi mà anh vẫn chưa về?”
“Hiểu Tinh, anh có chút việc, có thể ba ngày sau mới về, mấy ngày này, em ở nhà nhớ tự chăm sóc bản thân nhé.”
“Ba ngày ư? Lâu vậy sao?”
“Ừ!”
Cố Mạc Hàn tưởng rằng mình đang cách Nam Khuê rất xa.
Nhưng thực tế sân chỉ rộng như vậy, cho dù hai người mỗi người đứng một bên, cô vẫn có thể nghe thấy lời anh nói.
Cất điện thoại, Cố Mạc Hàn đi về phía Nam Khuê.
Nam Khuê đột nhiên nhìn anh: “Tại sao lại không dám nói thật?”
“Tôi không thể làm tổn thương cô ấy.”
Câu trả lời của Cố Mạc Hàn rất ngắn gọn.
Hay cho một câu không thể làm tổn thương, Nam Khuê phát hiện mình không có gì để nói.
Đi được một đoạn, Nam Khuê nhanh chóng cảm thấy mệt vì bụng đã lớn.
Cô ngồi trên ghế, hơi ngả người ra sau.
Cả hai đều không lên tiếng, chỉ có làn gió nhẹ thổi qua.
Nhất thời, không khí bỗng im ắng.
Chỉ có vầng trăng tròn trên đỉnh đầu sáng lạ thường.
Một lúc sau, Cố Mạc Hàn quay đầu sang, vừa định mở miệng, chợt phát hiện Nam Khuê đã híp mắt, có vẻ như đang ngủ.
Có lẽ do buồn ngủ, cô từ từ nhắm nghiền hai mắt, đầu còn đang lắc từ bên này sang bên kia.
Bộ dạng kia thật đáng yêu làm sao.
Đột nhiên, cô nghiêng đầu một cái, trực tiếp gục xuống vai Cố Mạc Hàn.
Bởi vì được dựa vào một vật ấm áp và dễ chịu, Nam Khuê dường như cũng cảm nhận được điều đó, cô di chuyển cơ thể, rồi lại rục rịch đầu để tìm một vị trí thoải mái.
Sau đó chầm chậm nhắm mắt và tiếp tục ngủ.
Lời Cố Mạc Hàn định nói bỗng nhiên liền thu hồi lại.
Anh không quấy rầy Nam Khuê ngủ.
Qua một lúc lâu sau, gió đêm nổi lên, Cố Mạc Hàn sợ cô lạnh, tính cởi áo ra khoác lên người cô.