CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 551

“Khuê Khuê, là anh.”

Khi bên đó truyền tới âm thanh quen thuộc của Lục Kiến Thành, Nam Khuê trực tiếp bật khóc thành tiếng. Nhiều ngày nhung nhớ cùng lo lắng cuối cùng cũng có thể buông xuống vào giây phút này rồi.

“Kiến Thành…” vừa mở miệng gọi tên anh, Nam Khuê đã nghẹn ngào không nói nên lời.

Trong điện thoại phát ra những tiếng nức nở vụn vỡ của Nam Khuê. Lục Kiến Thành nghe được liền cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, chỉ có thể dịu dàng an ủi: “Nam Khuê không khóc, xin lỗi, là anh khiến em lo lắng rồi.”

“Em yên tâm, anh không sao, ở đây mọi thứ đều tốt.”

“Vậy tại sao anh không nhận điện thoại của em? Anh có biết em gọi cho anh biết bao nhiêu cuộc điện thoại không?” Cho đến tận bây giờ, Nam Khuê mới thấy tủi thân với lo lắng, cô lớn tiếng phát tiết mọi thứ ra ngoài.

“Lục Kiến Thành, anh doạ em sợ chết đi được anh có biết không? Anh có biết em sợ thế nào không? Em sợ anh xảy ra chuyện, em sợ lại không thể nhìn thấy anh được nữa.”

Một lời nói hết, Nam Khuê mới cảm thấy trong lòng được thoải mái hơn chút. Nếu không cô thật sự kìm nén sắp chết rồi.

Bên kia, Lục Kiến Thành càng nghe càng thấy đau lòng. Phát tiết xong Nam Khuê đưa tay lau sạch nước mắt, nhẹ giọng nói: “Anh gọi video cho em, em muốn xem xem anh có gạt em không. Có đúng thật là không có chuyện gì không?”

“Được.”

Khi mở video lên, nhìn thấy Lục Kiến Thành đang mặc áo phông, trạng thái tinh thần cũng không tồi, Nam Khuê mới bớt lo lắng lại.

Người đau lòng ngược lại lại là Lục Kiến Thành: “Hai ngày này có phải ăn cơm cẩn thận không, sao mặt em lại gầy đi nhiều như vậy.”

Hai ngày nay, Nam Khuê vẫn luôn lo lắng cho anh, đúng thật là không cách nào ăn uống tử tế được. Nhưng mà cô không muốn anh lo lắng.

Nam Khuê cong môi cười an ủi: “Không có, có thể là do phần mềm làm đẹp của máy ảnh thôi.”

“Không cần biết có hay không, dù sao em cũng phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, tốt nhất là ăn cho mập mạp trắng trẻo lên, như thế anh quay về ôm em mới thoải mái được.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê bật cười: “Vậy không phải em biến thành con heo nhỏ rồi sao, béo quá xấu lắm!”

“Không hề, Khuê Khuê của anh như thế nào cũng là đẹp nhất, hơn nữa anh thích em có da có thịt một chút, ôm càng thoải mái.”

“Cái đồ ngọt miệng.”

Phương Thanh Liên ngồi trên xe lăn ở bên cạnh. Nếu như có thể, cô ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Hận.

Rất hận.

Tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình từng yêu nhất tán tỉnh, ân ái với một người phụ nữ khác là mùi vị gì?

Có thể đau giống vạn tiễn xuyên tâm vậy.

Lần này, cuối cùng cô ta cũng cảm nhận được rồi.

Trước khi hai người cúp điện thoại, Nam Khuê nghiêm túc cảnh cáo lần nữa. “Lục Kiến Thành, anh nhớ cho kỹ, sau này không được phép như vậy nữa, không được chơi trò mất tích, cũng không được không nhận điện thoại của em, nếu như anh lại như vậy, em sẽ không để ý đến anh nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc