Chương 1178
“Mẹ ơi, con không muốn nhìn thấy chú ấy, chúng ta vào trong đi, được không?”
Nam Khuê vô cùng khó xử.
Một mặt cô đau lòng vì Niệm Khanh, một mặt khác lại đau lòng vì Kiến Thành.
Đồng thời, cô cũng đã nhận thức sâu sắc về lỗi lầm của bản thân.
Nếu như không có sự chia ly năm năm này, họ vốn đã là một cặp cha con hạnh phúc nhất, yêu thương nhau nhất rồi. Nhưng giờ đây, Niệm Khanh lại vô cùng oán giận cha mình.
Cô chỉ là mẹ, chỉ là người quan sát thôi đã thấy buồn như vậy rồi, Kiến Thành chắc chắn sẽ càng buồn hơn.
Nhưng nghĩ đến bệnh tình của Niệm Khanh, không dám để cậu bé quá kích động nên Nam Khuê chỉ đành chiều ý cậu bé trước.
“Được rồi, Niệm Khanh ngoan, mẹ bế con vào trong nhé, được không nào?”
Có được sự đồng ý và an ủi ấm áp của Nam Khuê, tinh thần của tiểu Niệm Khanh đã ổn định hơn nhiều.
Nước mắt lưng tròng, cậu hôn lên má Nam Khuê một cái, sau đó gật đầu: “Dạ.”
Nam Khuê một tay ôm cậu bé, tay còn lại xoa đầu cậu, đồng thời nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Em đưa thằng bé vào trong trước, anh và Tư Mặc ra phòng khách ngồi một lát đi.”
Sau đó, cô lại nhìn Tư Mặc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Con đến phòng khách cùng với cha nhé, được không?”
“Vâng thưa mẹ, mẹ vào trong với em trai đi, yên tâm, con nhất định sẽ an ủi cha.”
Quả nhiên là một cậu bé thông minh, Nam Khuê còn chưa đề cập đến việc an ủi cha, tiểu Tư Mặc đã hiểu chuyện rồi.
Sau khi Nam Khuê bế Niệm Khanh vào phòng, tiểu Tư Mặc liền lập tức duỗi tay ra ôm lấy Lục Kiến Thành, đồng thời giống như một ông cụ non mà vỗ vỗ sau lưng anh.
“Cha ơi, cha nhất định đừng giận em trai nhé, trong lòng em trai vẫn rất muốn có cha đó, em ấy chỉ là đang quá thương mẹ thôi.”
Nói xong, cậu bé lại đứng thẳng người dậy, chỉ chỉ vào bờ vai của mình.
Vô cùng nghiêm túc mà nói: “Đây, bờ vai của con có thể cho cha mượn dựa vào một lát đấy, nếu như cha buồn thì cứ khóc đi nhé, con sẽ không cười cha đâu, mẹ nói lúc buồn khóc một trận sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Lục Kiến Thành ban đầu thực sự cảm thấy rất đau lòng, nhưng nhìn thấy tiểu Tư Mặc hiểu chuyện như vậy, trong lòng anh lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đúng vậy, người ta nói rằng các cặp song sinh thường có tính cách tương đối khác nhau.
Niệm Khanh có thể là dính mẹ nhiều hơn, tính cách cũng cảm tính hơn một chút.
Còn Tư Mặc giống anh hơn, cũng lí trí hơn.
Như vậy cũng tốt, hai người con có thể bổ sung cho nhau.
Ôm chặt Tư Mặc trong tay, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Tư Mặc đã an ủi cha, cha thoải mái hơn nhiều rồi.”
“Hơn nữa, cha làm sao giận Niệm Khanh được? Là do cha làm không tốt, cha đã lâu không đến thăm các con. Nhưng con đừng lo, từ hôm nay trở đi cha sẽ bù đắp cho con và em.”