CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 450

Chu Tiễn Nam lập tức trả lời: “Đã xong hết việc rồi, em đang ở đâu, tôi tới tìm em.”

Nam Khuê gửi địa chỉ của bệnh viện qua cho anh. Nửa tiếng sau, Chu Tiễn Nam tới rồi, Nam Khuê cũng vừa huấn luyện xong.

Nửa tiếng trước, Lục thị.

Đồng hồ trên bàn vang lên, Lục Kiến Thành chuẩn bị tắt máy tính rời đi. Lâm Tiêu ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Lục tổng, ngài muốn tan làm sao?”

“Làm sao? Tôi còn cần báo cáo với cậu à?”

Lâm Tiêu lập tức lắc đầu: “Không… đương nhiên là không cần.”

Cậu ta chỉ tò mò, hôm nay Lục tổng sao lại tan làm sớm như vậy, gần đây anh đều giống như người cuồng công việc, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh tan làm sớm như vậy.

Đến bệnh viện, Lục Kiến Thành dừng xe ở bên ngoài. Cổng bệnh viện rất lớn, trừ cổng chính ra, ở hai bên trái phải còn hai cổng nhỏ nữa.

Sau khi dừng xe lại, Lục Kiến Thành bước vào từ cổng nhỏ bên trái, lúc chuẩn bị đi vào thì đột nhiên anh thấy một bóng người quen thuộc.

Nam Khuê?

Không lẽ cô biết anh tới đây, đặc biệt tới đón anh sao?

Lục Kiến Thành kích động, anh cúi đầu, nghiêm túc nhìn quần áo đang mặc trên người mình. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều thoả đáng, anh ngẩng đầu lên hắng giọng một cái.

Nhưng mà khi anh đang chuẩn bị cất lời thì đột nhiên nhìn thấy Nam Khuê đang đi về một phía cổng nhỏ khác vẫy vẫy tay, khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng.

Giây sau đó, anh nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc đang đứng bên cổng nhỏ bên phải tiến về phía Nam Khuê.

Chu Tiễn Nam?

Lại là anh ta.

Lục Kiến Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Chu Tiễn Nam. Sau đó lại nhìn thấy hai người họ sánh vai rời đi trước mắt anh, đi vào hướng bệnh viện.

Bên trong bệnh viện có một tiệm cafe, tuy không phải quá rộng nhưng trang trí cũng không tồi, chủ yếu là nghe mọi người nói mùi vị cafe ở đây khá ngon.

Đến tiệm rồi, Nam Khuê lập tức gọi cafe cho hai người. Bởi vì đã là thời gian tam làm rồi, thế nên không có quá nhiều người, cô vừa gọi xong, đợi một chút là đã nhận được rồi.

Khi đưa cafe cho Chu Tiễn Nam, Nam Khuê vẫn liên mồm nói xin lỗi: “Xin lỗi nhé, vốn dĩ tôi muốn mời anh thì tôi nên đến tìm anh mới phải, kết quả lại khiến anh chạy xa xôi đến tìm tôi như thế này.”

“Không sao, chỗ này cách nơi làm việc của tôi không xa, tới một chuyến cũng khá tiện.”

Khi uống cafe, Chu Tiễn Nam chủ động hỏi: “Sao lại ở bệnh viện? Có phải trong người thấy không khoẻ không.”

Sắc mặt cô đúng là không tốt như lúc trước, có chút nhợt nhạt.

Nam Khuê lắc đầu: “Không phải, tôi đã khoẻ nhiều rồi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm ở đây.”

Nghe đến đây, Chu Tiễn Nam có chút bất ngờ. Chớp mắt một cái, ánh mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc