CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1631

Bác sĩ nhiệt tình cổ vũ Lục Minh Bác và Lục Kiến Thành.

Lúc ra về, dù vết thương rất đau nhưng trong lòng Lục Kiến Thành lại vô cùng vui vẻ.

Anh về đến nhà đã là chín giờ tối.

Lục Kiến Thành vừa đến phòng khách thì Niệm Khanh và Tư Mặc đã chạy đến: “Cha.”

“Sao muộn thế này rồi mà hai đứa vẫn chưa đi ngủ?” Lục Kiến Thành ôm hai đứa bé lên.

“Cha cũng biết đã muộn rồi sao? Vì sao bây giờ cha mới về? Cha có biết mẹ vẫn luôn đợi cha không?”

Lục Kiến Thành nhìn quanh phòng khách một vòng rồi hỏi: “Vậy mẹ con đâu?”

“Mẹ vừa đi lên tầng, chú Trần Tranh nói mẹ không thể thức đêm, thuyết phục rất lâu mẹ mới lên tầng, nhưng con và em trai phát hiện mẹ không vui chút nào, mẹ rất buồn.” Tư Mặc nói.

Niệm Khanh cũng gật đầu: “Được rồi cha, con và anh trai đi ngủ, cha mau đi dỗ mẹ đi!”

“Mặc dù chúng con rất thích cha nhưng chúng con càng thích mẹ hơn, cho nên con cảnh cáo cha đó, mẹ còn đang có em gái, cha tuyệt đối không thể khiến mẹ tức giận được.”

“Được, cha hứa.”

Lục Kiến Thành đứng trước cửa mãi không dám gõ.

Anh lấy ra một điếu thuốc, hút vài hơi đã hết một điếu.

Điếu thứ hai cũng nhanh chóng bị hút hết.

Lúc anh chuẩn bị lấy điếu thuốc thứ ba ra thì mới phát hiện bao thuốc đã trống không.

Không còn cơ hội để lùi bước, anh cũng không nhịn nổi nữa.

Người mở cửa là Trần Tranh.

“Thiếu gia!” Thấy anh, Trần Tranh cung kính nói.

Lục Kiến Thành chỉ nhìn anh ta một cái rồi trực tiếp đi vào.

Sau đó đóng mạnh cửa lại.

Trần Tranh lập tức bị ngăn cách ngoài cửa.

Nam Khuê đang đứng trước cửa sổ, gió nhẹ thổi từ ngoài vào, vạt áo của cô bị gió thổi lên một chút, tóc cũng hơi rối.

Lục Kiến Thành không nhịn được nữa, anh đi đến ôm cô vào lòng từ phía sau.

“Khuê Khuê…”

Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp gợi cảm giống như rượu ngon ủ lâu năm.

“Anh thả em ra.” Nam Khuê gạt cánh tay bên hông mình ra.

Nhưng cánh tay Lục Kiến Thành giống như thép vậy, cô đẩy thế nào cũng không di chuyển.

“Thả em ra.” Nam Khuê lại nói.

Đồng thời cũng bắt đầu giãy dụa.

“Không thả.”

“Khuê Khuê, từ nay về sau anh sẽ không buông tay em ra nữa, vĩnh viễn cũng không.”

Lục Kiến Thành kiên định nói, hai tay anh trực tiếp nắm chặt lấy hai cánh tay Nam Khuê, bá đạo ôm cô vào lồng ngực.

Nam Khuê căn bản không động đậy được chút nào, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Bình luận

Truyện đang đọc