Chương 352
Anh lại đắp chăn lên cho Nam Khuê, cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh đi ra ngoài một lát, lập tức sẽ vào với em ngay.”
Lục Kiến Thành đi ra ngoài, thì Cố Thời Xuyên đang đứng dựa người trên lan can tầng hai, thanh tư yểu điệu, phong lưu tuấn lãng, toàn thân toát lên khí chất vừa cấm dục và sự lạnh lùng.
Anh ấy có đôi mắt màu vàng kim, cả người toát ra một khí thế người lạ chớ gần.
Lục Kiến Thành đưa cho anh một điếu thuốc để hút, sau đó cũng châm cho mình một điếu.
Thoáng chốc, làn khói bay lơ lửng, hai gương mặt lạnh lùng và xuất chúng như nhau trở nên mơ hồ trong làn khói.
“Lần này trở về còn đi nữa không?” Lục Kiến Thành là người lên tiếng đầu tiên.
Cố Thời Xuyên búng búng ngón tay, trả lời: “Tạm thời thì không.”
Anh ấy là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng, đi du học nhiều năm ở nước ngoài, mãi đến bây giờ học xong mới trở về.
“Cô ấy chính là cô vợ mà cậu đã cưới hai năm trước sao?” Cố Thời Xuyên hỏi.
Chuyện kết hôn của Lục Kiến Thành chỉ mấy người thân thiết như anh ấy mới biết.
Nhưng lúc đó anh không can tâm tình nguyện, cũng chỉ muốn đơn giản nói vài câu nên ảnh kết hôn không chụp, kết hôn không tổ chức nên Cố Thời Xuyên cũng không biết mặt mũi Nam Khuê thế nào.
Mãi cho đến hôm nay mới được nhìn thấy cô.
“Ừ.” Lục Kiến Thành gật đầu.
“Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa chúc mừng cậu, bây giờ nhân lúc ở đây, chúc cậu tân hôn…”
Cố Thời Xuyên còn chưa nói xong hai từ “hạnh phúc”, Lục Kiến Thành đã ngắt lời nói: “Không cần.”
Sau đó giải thích nói: “Chúng tôi sắp li hôn rồi.”
Sau một hồi kinh ngạc, biểu cảm trên mặt Cố Thời Xuyên lập tức trở lại bình thường.
Lúc trước ông nội anh bắt anh kết hôn với Nam Khuê, nhưng người mà anh yêu là Phương Thanh Liên.
Bây giờ ông nội đã mất, vậy anh đề ra việc li hôn là cũng điều hoàn toàn hợp lý.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên.
Lục Kiến Thành có lẽ đã đoán được Cố Thời Xuyên đang nghĩ gì, anh cười khổ: “Chuyện này là cô ấy kiên quyết muốn li hôn.”
Đúng vậy, cực kỳ kiên quyết.
Cô nhất quyết muốn rời khỏi anh.
“Cô ấy đề cập đến nó sao?” Cố Khi Thời ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Một lời khó nói hết.” Lục Kiến Thành hít sâu một hơi, để bản thân chìm trong làn khói mờ ảo: “Có thể là do Thanh Liên, hoặc cũng có thể không phải.”
“Nghe giọng điệu của cậu thì có vẻ cậu không muốn li hôn, đó không phải là hợp ý cậu sao, li hôn rồi cậu có thể ở bên Phương Thanh Liên”, Cố Thời Xuyên nói.
Mặc dù anh ấy không có ấn tượng tốt với Phương Thanh Liên nhưng đây là thực tế.
Nhắc đến ba chữ “Phương Thanh Liên”, Lục Kiến Thành đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, lấy điếu thuốc trong tay ra, châm một điếu khác, hít một hơi thật mạnh, thở ra một vòng khói trắng.
Ngay sau đó nói: “Tôi thực sự không muốn li hôn, cũng không nghĩ tới chuyện ở cùng Thanh Liên.”