Chương 176
Giây phút này, Nam Khuê tưởng thật.
Cô cảm thấy vô cùng chân thật.
“Hiện tại có thể sao?” Lục Kiến Thành cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng nhìn cô, dịu dàng hỏi.
Trái tim Nam Khuê lập tức mềm thành vũng nước, cô nhắm hai mắt lại, hai tay trắng nõn nhẹ nhàng đưa lên ôm lấy cổ anh.
Nhận được sự đồng ý, Lục Kiến Thành vô cùng kích động, anh cúi đầu xuống, không còn kiềm chế bản thân nữa.
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao.
Không khí cũng ngay càng ám muội.
Trong không gian yên tĩnh, Nam Khuê từ từ nhắm mắt lại, người cô rất nóng, trong lòng cũng rất nóng.
Nhưng khi quần áo bị xé nát, giây phút da thịt cô lộ ra trong không khí, cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Cô ôm Lục Kiến Thành, cơ thể nóng như lửa.
Giờ phút này cô không thể suy nghĩ được gì nữa, cái gì cũng không dám suy nghĩ, chỉ muốn đi theo cảm giác của cơ thể.
Đột nhiên một tiếng chuông dồn dập phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.
Nam Khuê đương nhiên rất quen với tiếng chuông này.
Có thể nói là quá quen mới đúng.
Cho dù không nhìn tên thì Nam Khuê cũng biết cuộc điện thoại này do Phương Thanh Liên gọi đến.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì Lục Kiến Thành cài tất cả tiếng chuông cho những cuộc gọi khác đều giống nhau, chỉ có duy nhất Phương Thanh Liên là một tiếng chuông khác.
Nghe thấy tiếng chuông này, gần như trong nháy mắt, đại não Nam Khuê lóe lên một suy nghĩ táo bạo.
Cô lập tức ôm lấy cổ Lục Kiến Thành, dùng sức mà ôm lấy, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non: “Đừng nghe.”
“Lục Kiến Thành, anh đừng nghe.”
Giống như không chắc chắn, cô lại lặp lại lần nữa.
Đồng thời cô cũng cong người lên, cố gắng để mình đến gần anh hơn, cách anh càng gần hơn.
Nhưng không có tác dụng.
Lục Kiến Thành đột nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Nam Khuê: “Buông anh ra.”
“Nếu như tôi không buông thì sao?”
“Nam Khuê…” Ngoan.
Lục Kiến Thành còn chưa nói hết Nam Khuê đã ngắt lời anh: “Đừng nói ngoan nữa, Lục Kiến Thành, thật ra anh không biết rằng tôi không ngoan chút nào, tôi còn đã từng là một thiếu nữ ngỗ nghịch, thiếu chút nữa còn vào cục cảnh sát vì đánh nhau đấy.”
“Cho nên tôi không ngoan, tôi cũng không muốn ngoan.”
Lục Kiến Thành cau mày, đột nhiên như không biết cô là ai: “Nam Khuê, buông ra.”
Nam Khuê bướng bỉnh ôm lấy anh, lúc này cô đã không còn muốn tranh cao thấp với Phương Thanh Liên nữa rồi, cô chỉ muốn giữ lại chút tự tôn cho mình mà thôi.
Nếu như lúc này anh bỏ cô đi thì cô là gì chứ?
Vẫn là vợ sao?
Nói ra chỉ sợ không có ai tin.