CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1047

Lục Kiến Thành bước xuống xe, nắm lấy tay Nam Khuê: “Anh đã sắp xếp xong hết chuyện của công ty rồi.”

“Hơn nữa hôm nay chính là ngày em đi khám thai, anh đã bỏ qua rất nhiều rồi, bây giờ việc duy nhất có thể làm chính là đón em, tạo cho em một bất ngờ.”

“Cảm ơn anh, Kiến Thành.”

Có lẽ do mang thai nên Nam Khuê bây giờ rất dễ xúc động.

Chỉ hơi cảm động là sẽ rơi nước mắt.

Hơn nữa cô thừa nhận, dù biết anh bận nhưng trong lòng cô vẫn mong rằng anh có thể tham gia những giờ phút như vậy.

Không chỉ có mình cô.

Ngay cả các bé con cũng rất mong chờ đó.

“Dì Chu nói sáng nay em phải rút máu, vẫn chưa ăn cơm, muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn.”

Nhắc đến ăn, Nam Khuê lập tức cảm thấy có hứng thú, cô nói: “Thật muốn ăn bánh gato.”

Nhưng vừa nói xong cô đã lập tức lắc đầu: “A, không, không thể ăn bánh gato được.”

“Vì sao không được? Em muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó.”

“Bác sĩ nói lượng đường trong máu của em hơi cao, nói em kiềm chế một chút, nhất định không được ăn những thứ có lượng đường cao.”

“Không sao.” Lục Kiến Thành nói: “Anh dẫn em đi, nói bà chủ làm cho chúng ta một cái không đường.”

“Nhưng không đường ăn không ngon thì sao?” Vẻ mặt Nam Khuê vô cùng hoài nghi.

“Chỉ nhạt chút thôi, nhưng vẫn có thể khiến em đỡ thèm, chờ bé con chào đời, em muốn ăn bánh gato thế nào cũng được.”

Nam Khuê vui vẻ gật đầu.

Hai người nhanh chóng lên xe rời đi.

Đến lúc xe rời đi rồi, Phương Thanh Liên đang đứng núp sau một cái xe khác mới từ trong bóng tối đi ra.

Đúng là một cảnh khiến người ta cảm động mà.

Một cảnh vô cùng đặc sắc.

Nếu không phải cô ta đi theo thì sao có thể thấy được chứ?

Tất cả những chuyện vừa rồi như một cây đao đâm thẳng vào tim cô ta, đau đến mức máu me chảy đầm đìa.

“Lục Kiến Thành, Nam Khuê, hai người hại tôi thành dáng vẻ ma quỷ này mà còn có thể yên tâm thoải mái hạnh phúc sao?”

“Nhất là anh, Lục Kiến thành, rõ ràng Nam Khuê qua đêm với Quý Dạ Bạch, vì sao anh lại có thể chấp nhận đứa bé này chứ?”

“Mà tôi thì sao? Vì cứu anh nên mới mang thai, nhưng tại sao anh lại không thể chấp nhận đứa bé này?”

“Vì cái gì? Hả? Vì cái gì?”

Phương Thanh Liên ngẩng mắt hét lớn.

Nhìn theo phương hướng họ rời đi, giờ phút này trong lòng cô ta ngoài hận thì cũng chỉ có hận.

Bình luận

Truyện đang đọc