CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 224

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khuê ẩn giấu trong một góc tối tăm trong xe, cho nên Lục Kiến Thành không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.

Đột nhiên truyền đến giọng nói của cô: “Nếu em không muốn đi thì sao?”

“Nếu như em thật sự không muốn đi, vậy thì…”

Lục Kiến Thành còn chưa nói cong, Nam Khuê đột nhiên đưa tay che miệng anh lại, lắc đầu: “Đừng nói, đừng nói nữa, em không muốn nghe câu trả lời của anh.”

Đúng, cô sợ.

Nói cô nhát gan cũng được, nói cô yếu đuối cũng được.

Sau bao lâu, cuối cùng giữa bọn họ thật vất vả mới có được một chút ấm áp, cô không muốn bởi vì chuyện này làm cho quan hệ của hai người lần nữa lâm vào bế tắc, rơi xuống điểm đóng băng mối quan hệ này.

Lúc này, câu trả lời đã không còn quan trọng nữa.

Nam Khuê chỉ biết, cô không muốn đẩy anh cho Phương Thanh Liên, cho nên cô đồng ý đi cùng anh.

“Em đồng ý đi.” Cô ấy mở miệng.

Lục Kiến Thành ôm chặt cô, giọng nói run rẩy: “Cảm ơn em, Nam Khuê.”

“Cảm ơn em đã rộng lượng và hiểu cho anh.”

Thật ra Nam Khuê muốn nói không cần cảm ơn.

Cô không rộng lượng chút nào, đối với người mình yêu, tôi rất keo kiệt, keo kiệt đến mức không muốn chia sẻ một chút gì với bất kỳ người phụ nữ nào.

Cô đồng ý, không phải vì rộng lượng, mà vì quá yêu, quá sợ mất đi.

Hai người rất nhanh đã đến vị trí của Phương Thanh Liên.

Không biết vì sao, lúc đi vào phòng ăn, trong lòng Nam Khuê có dự cảm rất không tốt.

Khi họ đến cửa phòng bao, toàn bộ cửa đều được đóng chặt.

Lục Kiến Thành trực tiếp đẩy cửa đi vào, vừa đi vào đã nhìn thấy Phương Thanh Liên đang nằm trên mặt đất, đau đớn giãy dụa, rên rỉ.

Xe lăn lật ngửa, cô ta ngã trên mặt đất, tóc xõa tung trên mặt đất, cô ta cố gắng duỗi tay, muốn đứng lên, nhưng đều không được.

Dưới người cô ta là một vũng máu tươi sáng.

Trên bụng Phương Thanh Liên hình như bị dao đâm, dao đã rút ra, rơi xuống mặt đất ở bên cạnh, phía trên còn dính mấy giọt máu đỏ tươi.

Trên bụng cô ta là một vết thương thật lớn, máu tươi cứ từ bụng cô ta chảy ra ngoài.

Điên cuồng chảy.

Toàn bộ căn phòng nồng nặc mùi máu.

Nam Khuê nhìn, chỉ cảm thấy giật mình.

Cô vừa định mở miệng, giọng nói còn chưa nói ra, Lục Kiến Thành đã buông tay cô ra, chạy về phía Phương Thanh Liên.

“Thanh Liên, em sao vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại chảy nhiều máu như vậy?”

Lục Kiến Thành vừa lo lắng hỏi, vừa ôm Phương Thanh Liên vào lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc