CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 195

Không ngờ được chuyện này đều bị Nam Khuê đạp đổ rồi, thế nên Lục Nhu mới nghiến răng nghiến lợi hận Nam Khuê tới vậy.

Nhưng bây giờ chị Thanh Liên đã mở lời rồi cô ta cũng ngại từ chối.

“Chiếc nhẫn này bất luận thế nào hôm nay chị đều phải mua.” Phương Thanh Liên nói.

Đồng thời nhìn về Lục Nhu: “Nếu như em không tiện thì không sao đâu.”

“Không có, chị Thanh Liên chị nói gì vậy. Sao em lại không bằng lòng chứ, chỉ là trong tay em chỉ có 100 vạn, cộng thêm của chị nữa cũng chỉ đủ một nửa, còn thiếu nhiều quá.”

Phương Thanh Liên cau mày lại suy nghĩ mấy phút, đột nhiên chân mày cô ta giãn ra, đã có cách rồi.

Lúc này cô ta gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, chị.” Cô gái trẻ tuổi đối diện nhận điện thoại, lúc này cô ta vừa giữ điện thoại vừa gọt táo.

“Tiếu Tiếu, là chị.”

“Chị, chị đang nói gì đấy? Đương nhiên em biết là chị rồi! Nói đi nói lại chị đã về nước lâu như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên chị gọi cho em đó chị có biết không? Cha mẹ đều rất nhớ chị, bao giờ chị mới về nhà vậy?” giọng nói thiếu nữ thanh thuần lay động lòng người.

Phương Thanh Liên nắm chặt điện thoại, trong lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn.

Từ sau khi cô ta bị tai nạn xe, hai chân đều bị phế thì địa vị ở Phương gia đã bị tụt sâu không tưởng.

Mà Phương Tiếu là cô em gái vô cùng bình thường, không thể so sánh được với cô ta lại có thể nhảy một bước lên thành hòn ngọc quý của Phương gia, nhận được hết mọi cưng chiều.

Vừa nghĩ đến đây, cô ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng vì tình huống khẩn cấp, cô ta vẫn cố gắng kiềm chế lại, dốc sức dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Tiếu Tiếu, chị đang gặp một chút chuyện phiền phức, cần gấp 300 vạn, em có thể cho chị mượn không? Qua một thời gian nữa chị trả cho em.”

Phương Tiếu vừa nghe xong lập tức nóng ruột lên: “Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì, sao đột nhiên chị lại cần nhiều tiền như vậy?”

Phương Thanh Liên đương nhiên không muốn tiết lộ ra, cố ý lảng đi: “Em đừng lo, chị không có chuyện gì, chỉ là cần 300 vạn chuyển vào tài khoản thì chuyện này có thể giải quyết rồi.”

“Được, chị, chị đừng lo lắng, em gom cho chị ngay, nhưng mà em không có nhiều tiền như vậy, em phải đi mượn cha trước đã, chị đợi một chút nhé.”

“Được, vậy em mau lên nhé.”

Nói xong lòng bàn tay Phương Thanh Liên đổ đầy mồ hôi. Cô ta cảm thấy giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình.

Khoảng chừng mười phút sau Phương Tiếu gọi điện thoại lại: “Chị, em đã mượn được tiền của cha rồi, một lúc nữa em sẽ chuyển cho chị, nhưng mà chị à, chị có thể đồng ý với em một chuyện không?”

“Chuyện gì?” Phương Thanh Liên cau mày lại.

Cô ta biết ngay Phương Tiếu này chắc chắn không đơn giản như vậy. Quả nhiên nhanh như vậy đã bắt đầu đặt điều kiện rồi.

“Chính là…” Phương Tiếu có chút ngại ngùng: “Cha sắp xếp cho em đi xem mắt, nhưng em không thích người đó, em muốn chị đi giúp em, chỉ cần chị để người đó bỏ đi là được rồi.”

“Cái này?” Phương Thanh Liên cau mày.

“Vâng, chính là chuyện này.”

Bình luận

Truyện đang đọc