Chương 1499
Mang thai.
Chu Hiểu Tinh mang thai rồi, mang thai đứa con của anh ấy.
Giờ phút này, trong đầu cô lặp đi lặp lại suy nghĩ về tin này.
Nhưng mới mấy tháng thôi, Chu Hiểu Tinh đã mang thai rồi sao.
Nếu cô tìm thấy anh muộn một chút, tới muộn một chút, có phải anh đã ở bên các con của cô ta rồi không?
Thật buồn cười.
Quá mỉa mai.
Nếu như Chu Hiểu Tinh mang thai, có con rồi.
Vậy cô thì sao?
Cô và đứa bé trong bụng cô sẽ thế nào?
Khi Trần Tranh đi vào, nước mắt của Nam Khuê đã lăn dài trên má.
Nhưng cô lại không hề hay biết.
Có lẽ vì chìm đắm trong nỗi buồn nên cô không hề hay biết những giọt nước mắt cay đắng đã chảy trên môi.
Tới khi Trần Tranh đưa khăn ấm cho cô: “Thiếu phu nhân, cô lau mặt đi.”
Nam Khuê lúc này mới nhận ra mình rơi nước mắt nhiều như thế.
Hốt hoảng lau đi những giọt nước mắt, cô bước vội lên lầu.
Chu Hiểu Tinh mang theo cơ thể đầy vết thương trở về, trên mặt, trên tay, trên người cô ta toàn là thương tích.
Lúc Mẹ Chu nhìn thấy liền sửng sốt chạy ra: “Làm sao vậy, con gái ngoan, con đi đâu vậy?”
“Mẹ” Chu Hiểu Tinh khóc, nhào vào vòng tay của mẹ Chu: “Con đi tìm người phụ nữ đó, nhưng cô ta quá kiêu ngạo, cô ta không chỉ đánh con, còn ném con ra ngoài cửa.”
“Mẹ, con thất bại rồi, thật là xấu hổ.”
Chu Hiểu Tinh khóc rất dữ dội, như là muốn tìm tới cái chết.
“Người phụ nữ nào? Con gái ngoan, con đừng khóc nữa, nói rõ ràng cho mẹ nghe.”
“Mẹ, là người phụ nữ đã dụ dỗ Mạc Hàn, mấy ngày nay Mạc Hàn về nhà rất muộn, đều là đi gặp con hồ ly tinh đó, chính là vợ trước của anh ấy.”
“Nói là vợ, nhưng ai biết có phải là sự thật không, con thấy cùng lắm là bạn gái, căn bản là chưa kết hôn.”
Chu Hiểu Tinh nói xong, lại tiếp tục khóc.
Lúc này mẹ Chu đang bận tìm thuốc trong ngăn tủ.
Ngay lập tức, không nói lời nào, bà ấy bôi vào chỗ bị thương trên mặt Chu Hiểu Tinh.
Lúc vừa mới bôi lên, Chu Hiểu Tinh thấy rất bình thường, nhưng ngay sau đó, cô ta cảm thấy mặt mình nóng và rát .
“Mẹ, mẹ bôi thuốc gì cho con vậy? Có phải là hết hạn sử dụng không, đau quá!”
Mẹ Chu vẫn tiếp tục bôi thuốc lên mặt cô ta : “Đau đúng không, đau vậy mới có hiệu quả.”
Chu Hiểu Tinh cứ tưởng ý của bà là thuốc bôi càng đau càng hiệu quả tốt, nên cô ta cắn răng chịu đựng.
Tuy nhiên mấy phút trôi qua, cô ta cảm thấy thực sự là không thể chịu đựng được nữa.
Chỗ vết thương vẫn nóng và xót, vừa đau vừa nóng, cô ta muốn gãi, nhưng lại sợ để lại sẹo nên nhất định không động vào.