Chương 143
“Nam Khuê, đồ vô ơn này, cuối cùng mày có phải con gái tao không vậy, chồng mày có tiền như vậy, tùy tiện nói làm một chút việc cũng đã được mấy trăm triệu, tao chỉ muốn một triệu thì sao?”
“Mày nhìn con rể nhà người ta mà xem, không phải mua xe xịn cho cha mẹ vợ thì cũng mua khu nhà cao cấp, không thì cũng đưa tiền, muốn nở mày nở mặt bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ có tao giống như kẻ ăn mày bị người khác chê cười.”
“Đỗ Quốc Khôn, ông đừng có không biết xấu hổ, số tiền mấy năm nay nhà họ Lục đưa cho ông cũng đủ để mua bao nhiêu căn hộ cao cấp rồi, tất cả đều bị ông tiêu hết, đều bị ông dùng để đánh bạc hết, tôi nói rồi, tiền ông đánh bạc thua, một phân tôi cũng không đưa cho ông.”
“Ông gọi nữa gọi mãi cũng vô ích, tô không có tiền.”
Nói xong Nam Khuê trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc nhận được cuộc điện thoại khác đã là mười phút sau.
Một số lạ, từ xưa đến nay Nam Khuê không nhận điện thoại lạ nên trực tiếp cúp máy.
Nhưng không ngờ đối phương lại vô cùng cố chấp, gọi cho cô rất nhiều lần.
Cuối cùng cô đoán được đầu bên kia có thể là người đòi nợ, vậy nên vô cùng cẩn thận nghe: “Alo…”
“Alo, là cô Nam Khuê sao?” Ngoài suy đoán, đầu bên kia vô cùng khách khí.
“Đúng, là tôi.”
“Đây là bệnh viện, ông Đỗ Quốc Khôn cha cô vừa ngất xỉu, vừa mới đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình huống vô cùng nguy hiểm, mời cô mang theo tiền đến bệnh viện làm thủ tục.”
“Được, tôi… tôi lập tức đến.” Nam Khuê run rẩy nói.
Cúp điện thoại, cơ thể cô đều nhũn ra.
Tuy rằng cô rất hận việc Đỗ Quốc Khôn đánh bạc, vì ông ta đánh bạc nên mới hại cô và mẹ ngày trước nghèo rớt mồng tơi, trong nhà đúng chỉ có bốn bức tường.
Nhưng nghe nói ông ta bị bệnh, cô lập tức lo lắng.
Ai bảo đó là cha của cô chứ?
Xương cốt gãy rồi vẫn còn gân.
Sắp xếp xong đồ đạc, Nam Khuê cầm chi phiếu rồi vội vàng đi đến bệnh viện.
Lúc thấy cảnh trong phòng bệnh, Nam Khuê tức giận xiết chặt nắm đấm.
Cô giận đến mức không kiềm chế được.
Đỗ Quốc Khôn nằm trên giường bệnh vắt chéo chân, vừa uống rượu vừa xem tivi, dáng vẻ của một người nghỉ ngơi vô cùng thoải mái, đâu có chút bộ dáng bệnh tật nào.
Thấy Nam Khuê đến, ông ta lập tức buông bình rượu xuống, tủm tỉm cười: “Con gái ngoan, con để cha đợi lâu thật, cuối cùng con cũng đến.”
“Đỗ Quốc Khôn…” Nam Khuê không khống chế được nữa mà to giọng: “Ông có còn… một chút nhân tính nào không vậy? Không phải là bị bệnh sao, tôi thấy bây giờ ông rất tốt đấy.”
Đỗ Quốc Khôn lập tức thò tay che ngực: “Ôi chao! Đau quá, tim cha đau quá, mau, mau gọi bác sĩ cho cha.”
“Đừng có diễn nữa.”
“Nếu ông không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
Nam Khuê nói xong, một giây cũng không muốn ở lại, trực tiếp đi ra ngoài.