CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1118

Chỉ khiêm tốn nhận lỗi: “Xin lỗi bác sĩ, bác sĩ nói rất đúng, là tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy. Bác sĩ yên tâm, sau khi về nhà tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Ừm, vợ anh quả thực là vừa đi qua quỷ môn quan sinh cho anh hai đứa con, suýt chút khó giữ được tính mạng. Cô ấy đã bỏ ra nhiều như vậy, anh cũng không thể phụ cô ấy, nhất định phải đối xử tốt với cô ấy đấy.”

“Vâng, bác sĩ nói rất đúng, phiền bác sĩ nói cho tôi biết một số điều cần chú ý về sau, tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc làm theo căn dặn của bác sĩ.”

Bác sĩ lúc này mới nguôi ngoai cơn giận một chút, nói tiếp: “Cô ấy sinh mổ, lại bị xuất huyết nhiều, khí huyết hao tổn khá nghiêm trọng, thời gian ở cữ tốt nhất là 42 ngày. Trong lúc đó, trừ phòng của mình ra, thì đừng nên đi ra ngoài, đặc biệt là vào nửa đêm trời lạnh như thế này, càng không nên.”

“Không thể hóng gió, không thể chịu lạnh, không nên thức khuya, không nên cúi người chăm em bé, làm cha thì phải gánh vác trách nhiệm, chủ động chăm sóc vợ con trong thời gian ở cữ.”

Bác sĩ liên tiếp đưa ra nhiều dặn dò.

Chu Tiễn Nam cũng nghe rất kỹ, anh ấy viết hết vào mục ghi nhớ trên điện thoại di động của mình.

Từng cái một, tất cả đều được liệt kê rất rõ ràng.

Nói xong, bác sĩ lại nhìn anh ấy lần nữa và chân thành căn dặn: “Tôi đã từng đỡ đẻ cho nhiều đứa trẻ, nhưng sản phụ này thật khổ, cũng thật khiến người khác xót xa.”

“Tôi không nhiều lời nữa, kiểm tra sức khỏe sau tháng ở cữ sẽ chứng minh tất cả.”

“Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Chu Tiễn Nam hứa chắc nịch.

Lúc Nam Khuê tỉnh lại, thì thấy mình đang ở trong phòng bệnh.

Cô khẽ cử động tay một chút, cơ thể cũng đã hồi phục rất nhiều.

Thấy cô tỉnh lại, Chu Tiễn Nam lập tức quan tâm hỏi: “Em thấy thế nào rồi? Còn chóng mặt không?”

“Tốt hơn nhiều rồi.”

Truyền dịch xong, ngay lúc y tá rút kim tiêm.

Chu Tiễn Nam nhanh chóng cởi áo khoác dài của mình ra, phủ lên người Nam Khuê, sau đó kéo mũ áo khoác đội lên và cài cúc áo cho cô.

Lúc nào cũng vậy, toàn thân đều được che kín, không cho gió lọt vào.

“Tiễn Nam, anh đang muốn bọc tôi thành cái bánh chưng sao?” Nam Khuê hỏi.

Chu Tiễn Nam lại xoay người, trực tiếp bế Nam Khuê đang bị quấn lên, rồi đi về phía thang máy và bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

“Tiễn Nam, không cần, tôi có thể tự đi.”

“Cơ thể của em vẫn còn yếu, vừa rồi còn ngất xỉu, để em tự đi một mình, tôi không yên tâm.”

Chu Tiễn Nam rất kiên trì, quả quyết ôm cô vào trong xe, để cô ngồi xuống mới yên tâm.

Khi cả hai đến nơi thì đã là bốn năm giờ sáng.

Ngay lúc Nam Khuê vừa đẩy cửa ra, đã ngửi thấy mùi hương nồng đậm của canh gà.

“Dì ơi, sao nửa đêm lại nấu canh gà vậy?”

Nam Khuê đang thắc mắc thì Chu Tiễn Nam giải thích nói: “Bác sĩ bảo em phải ở cữ 42 ngày, trong khoảng thời gian này, tôi nhất định phải để em có thời gian ở cữ tốt, để tránh sau này mắc bệnh hậu sản.”

Bình luận

Truyện đang đọc