Chương 502
Vì quay phim mà cô ấy đã thức liên tục hai ngày, nhưng vì muốn sớm quay về với Khuê Khuê nên cô ấy vừa quay xong đã lập tức đặt vé đi về.
Cô ấy vốn đang vô cùng, vô cùng buồn ngủ.
Nhưng vừa thấy cảnh hai người hôn nhau, cô ấy cảm thấy mình không còn buồn ngủ chút nào, ngược lại còn tỉnh táo gấp trăm lần.
“Khuê Khuê, tình huống gì vậy, hai người làm hòa rồi sao?”
Lâm Niệm Sơ không vòng vo, trực tiếp hỏi.
“Ừm!”
Nam Khuê nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù chỉ nói một chữ nhưng đã thể hiện được hết.
“Uổng công tớ lo cậu ở nhà một mình cô đơn nên mới về sớm với cậu, kết quả…” Lâm Niệm Sơ khoanh tay trước ngực: “Người nào đó đã có người chăm sóc.”
“Ôi chao, xem ra tớ lo lắng vô ích rồi, hơn nữa hình như tớ còn trở thành người thừa nữa.” Lâm Niệm Sơ cố ý thở dài nói.
Nam Khuê lập tức ôm cô ấy: “Sao lại thế chứ? Niệm Niệm, cậu có thể về với tớ, tớ vui còn không kịp nữa.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, nhưng nghĩ đến những tổn thương mà Nam Khuê phải chịu trước và sau khi kết hôn với Lục Kiến Thành, trong lòng Lâm Niệm Sơ vẫn không yên tâm.
Nhất là đóa bạch liên hoa Phương Thanh Liên kia vẫn còn tồn tại, trong lòng Lâm Niệm Sơ không cảm thấy ôn chút nào.
Nhưng thấy Khuê Khuê cười vui vẻ, hạnh phúc thế này, nhìn khuôn mặt ngọt ngào của cô, Lâm Niệm Sơ thử mấy lần cũng không thể nói được.
Nếu Khuê Khuê đã vui vẻ thì cô ấy cũng không muốn làm cô buồn.
Nhưng cô ấy rất lo lắng.
Nam Khuê nhanh chóng phát hiện ra, cô trực tiếp hỏi: “Niệm Niệm, có phải cậu có chuyện gì muốn nói không, không sao, cậu có thể nói thẳng, quan hệ của chúng ta là gì cơ chứ?”
“Khuê Khuê, xin lỗi cậu, không phải tớ muốn cố ý giội nước lạnh, tớ chỉ lo cho cậu mà thôi, lần này cậu và Lục Kiến Thành có chắc chắn không? Tớ sợ cậu sẽ lại bị anh ta làm tổn thương.”
“Khuê Khuê, cậu cũng biết tớ hay nói thẳng, cậu đừng tức giận.”
Nam Khuê lập tức nắm lấy tay Lâm Niệm Sơ, cười an ủi cô ấy: “Niệm Niệm, cậu đừng quá lo lắng, sao tớ lại tức giận được chứ?”
“Hơn nữa tớ biết cậu nói vậy là muốn tốt cho tớ. Tớ biết cậu lo lắng gì, thật ra tớ không lừa cậu, tớ cũng lo lắng. Tớ không biết lựa chọn này của mình là đúng hay sai, tớ cũng không biết anh ấy có làm tớ tổn thương nữa không, tớ thậm chí còn không biết tương lai của hai đứa sẽ thế nào.”
“Nhưng…” Nam Khuê nghĩ đến những kí ức trước kia: “Tớ không muốn có một ngày nhớ lại sẽ cảm thấy hối hận, cậu biết không? Hôm qua anh ấy tỏ tình với tớ, anh ấy nói thích tớ.”
“Tớ rất vui, vô cùng vui, từ khi yêu anh ấy, tớ luôn mong chờ ngày này, thậm chí tớ còn nghĩ rằng mình sẽ không đợi được, nằm mơ tớ cũng không ngờ sẽ có ngày được nghe anh ấy nói thích mình, vừa nói đến chữ đó tớ đã bị cuốn vào, không còn sức để chống cự nữa.”
“Nhưng tớ cũng rất nhát gan, tớ thậm chí còn không dám hỏi anh ấy rằng anh ấy còn yêu Phương Thanh Liên không?”