CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1431

“Tôi tin.”

Chu Tiễn Nam lập tức chắc chắn trả lời hai chữ này không chút do dự.

“Vì sao?”

“Trên thế giới này có rất nhiều thứ chỉ có vẻ ngoài để lừa gạt người khác, nhưng ánh mắt con người thì khác, cho dù ngụy trang tốt đến đâu cũng sẽ có lúc bị lộ.”

“Nếu như tôi đoán không nhầm, anh đối với nhà họ Lục, với cha anh đã sớm không còn ý hận.”

Quý Dạ Bạch nhìn anh ấy, đôi mắt đen nhánh như có từng tia sáng lướt qua.

“Đột nhiên tôi có cảm giác tiếc hận vì đã gặp anh quá muộn, nếu như quen sớm hơn chút thì có lẽ chúng ta đã thành bạn thân cũng nên.”

“Anh nói đúng, tôi đúng là không còn hận họ, hận một người cũng cần sức và thời gian, chỉ có buông bỏ, không mong chờ, cũng không hận thì tôi mới có thể hoàn toàn thả lỏng và giải thoát.”

“Anh biết không? Lục Minh Bác vì Nam Khuê mà nguyện ý quỳ xuống trước mặt tôi, đúng là khó có thể tưởng tượng được. Anh thấy đấy, thật ra ông ấy cũng là một người cha đạt tiêu chuẩn, vì Lục Kiến Thành mà có thể làm như vậy, không để ý đến tôn nghiêm cũng như thân phận của mình.”

“Chỉ tiếc…” Ánh mắt Quý Dạ Bạch dần ảm đạm: “Tình thương của cha như vậy, ông ấy chỉ dành cho một mình Lục Kiến Thành, còn với tôi thì keo kiệt chưa từng quan tâm.”

“Tôi đã từng hi vọng xa vời, nhưng cũng đã thất vọng, cho nên lần này tôi không còn hi vọng gì ở ông ấy nữa, tôi sẽ tự chữa lành cho bản thân.”

Lúc Quý Dạ Bạch nói những lời này, giọng anh ta trở nên trầm thấp, dịu dàng hơn bình thường.

Có lẽ do anh ta đã nhìn thấu rất nhiều thứ, trong mắt đã không còn sự hận thù nữa, chỉ còn sự bình thản.

“Mặc dù không biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn nói, anh đừng nên từ bỏ với căn bệnh của mình, nên tích cực trị liệu.”

Quý Dạ Bạch nâng môi cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không chết, tôi sẽ phối hợp với sự chữa trị của bác sĩ. Ngược lại tôi có một việc muốn nhờ anh.”

“Anh nói đi, chỉ cần có thể giúp thì tôi sẽ cố hết sức.”

“Có khả năng chẳng mấy chốc đến ngày tuyên án của mẹ tôi, tôi không cần anh chăm sóc bà ấy, tôi chỉ hi vọng thời gian bà ấy ở trong đó không bị uất ức.”

Chu Tiễn Nam sảng khoái gật đầu: “Được, chuyện này anh cứ yên tâm.”

Lúc hai người ra khỏi quán cà phê đã là chiều tà.

Đám mây lớn màu chanh hồng gần như phủ kín cả một khoảng trời, nhìn từ xa vừa đẹp vừa ưu thương.

Rất đẹp, nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy đây là một vẻ đẹp thê lương không nói thành lời.

Dáng người to cao của Quý Dạ Bạch dần biến mất trong ánh chiều tà.

Khi Nam Khuê từ trong cục cảnh sát ra đã là ba ngày sau.

Chu Tiễn Nam và Đông Họa cùng đi đón cô.

Vì chào mừng cô ra, Đông Họa còn cố ý chuẩn bị cho cô một bộ váy dài màu đỏ.

Trong khách sạn gần đó, Nam Khuê tắm rửa hết sự xui xẻo trên người rồi mặc bộ váy kia vào.

Một chiếc váy đuôi cá rất đẹp, vì khá ôm người nên khi Nam Khuê mặc vào có thể cảm nhận được rõ ràng bụng dưới hơi nhô lên.

Suy nghĩ một chút, bé con đã hơn bốn tháng.

Bình luận

Truyện đang đọc