CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 489

Nếu như không phải do tự mình nghe được thì anh cũng không tin.

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành cúi đầu, anh nhẹ nhàng, kích động gọi tên cô.

Giây phút này trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, kích động đến mức không biết diễn đạt như thế nào.

“Anh có nghe nhầm không? Em thật sự thích anh sao?” Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, vô cùng kiên nhẫn hỏi.

Nam Khuê ngẩng đầu, hai mắt đều là nước mắt, cô nhẹ nhàng nhìn anh, còn chưa nói gì nước mắt đã lăn xuống như trân châu.

“Đừng khóc.”

“Khuê Khuê đừng khóc.”

Thấy cô khóc, trái tim Lục Kiến Thành vô cùng đau, anh ôm lấy mặt Nam Khuê, kéo cô đến bên cạnh mình rồi cúi đầu xuống, môi chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn từng giọt nước mắt của cô đi.

Một giọt, hai giọt…

Anh nhẹ nhàng hôn hết từng giọt nước mắt trên mặt cô.

Toàn bộ quá trình anh đều vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng anh càng làm vậy thì Nam Khuê càng khóc to hơn.

Cô thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ, vì chỉ có trong mơ anh mới có thể nhẹ nhàng với cô như vậy.

Cả ngày hôm nay anh đều đối xử với cô rất lạnh nhạt, hoàn toàn xem cô là người xa lạ, sao đột nhiên lại tốt như vậy với cô chứ?

“Lục Kiến Thành…” Nam Khuê nhẹ giọng sụt sịt, kéo tay anh: “Có phải em đang nằm mơ không?”

“Đồ ngốc, anh ở ngay cạnh em, sao lại là nằm mơ được chứ?”

“Nhưng mà…” Nam Khuê ôm lấy người mình, co lại thành một cục nhỏ, đáng thương nói: “Anh rõ ràng xem em là người xa lạ, ngay cả lúc em uống rượu anh cũng không quan tâm, anh cứ như vậy nhìn người khác bắt nạt em.”

“Lục Kiến Thành, ban ngày anh vừa mới bắt nạt em xong, sao bây giờ anh lại đột nhiên tốt với em như vậy chứ?”

Vừa nghĩ đến những hình ảnh kia, Nam Khuê đã cảm thấy cả đời này mình cũng không quên được.

Ánh mắt và ngữ khí của anh trong phòng bao vô cùng lạnh lùng, giống như một thanh kiếm đâu vào lòng cô vậy.

“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, anh sai rồi, là anh sai rồi.” Lục Kiến Thành ôm lấy mặt cô, lúc này đây anh cảm thấy hối hận đến chết mất.

Phương Kiều nói rất đúng, anh thật ngu ngốc, rõ ràng có nhiều cách như vậy mà anh lại luôn lựa chọn cách ngốc nghếch nhất.

Không chỉ làm mình tổn thương mà còn làm cô tổn thương.

“Nếu như em khó chịu thì em đánh anh đi, em phạt anh đi có được không, cái gì cũng được, nhưng đừng mặc kệ anh.” Lục Kiến Thành nhẹ nhàng dịu dàng.

Nam Khuê nhìn anh, bỗng nhiên cô đưa tay ra, ngón tay thon dài mềm mại chạm vào mặt anh.

Lông mày, mũi, cuối cùng rơi xuống đôi môi mỏng.

“Nhưng sao em lại có thể không để ý đến anh được chứ?”

Cô yêu anh còn không hết, sao lại không để ý đến anh được?

Ngón tay của Nam Khuê nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Lục Kiến Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc