CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 992

Không thể không nói, câu này đã đâm trúng tim Lâm Duy Đống.

“Cho nên? Tôi thừa nhận, lí do của cậu có chút khiến tôi lung lay, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để thuyết phục tôi.”

Lục Kiến Thành cười nhạt, anh cũng không trông cậy vào chỉ một lần đã được ông cụ đồng ý.

Nhưng hai người đã có thể nói tiếp thì chính là cơ hội.

Là một người thương nhân, không thể không nói, đối với Lục Kiến Thành gặp nguy cũng không sợ, thong dong bình tĩnh, ông ta vô cùng thưởng thức.

Chính vì thưởng thức nên lúc Tư Vũ muốn gả cho anh, ông ta vô cùng vui mừng.

Vốn cho rằng đây là một cuộc hôn nhân đẹp cả đôi bên, dệt hoa trên gấm.

Nhưng không ngờ lại thành cháu gái của ông ta đơn phương.

Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy đến: “Lão gia, cô chủ đứng trên cửa sổ nói muốn nhảy lầu, ngài mau đến xem một chút đi!”

“Vớ vẩn!”

Nói xong mấy chữ, Lâm Duy Đống lập tức đi đến.

Mặc dù thái độ nghiêm túc, nhưng từ bước chân vội vàng của ông ta cũng đủ để thấy ông ta đang vô cùng vội vàng và hốt hoảng.

Đương nhiên, Lâm Tư Vũ là cháu gái duy nhất của ông ta, cũng chính là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lâm.

Mấy năm trước, con trai và con dâu của Lâm Duy Đống, cũng chính là cha mẹ của Lâm Tư Vũ, xảy ra tai nạn xe cộ, hai người tử vong ngay tại chỗ.

Từ đó về sau, Lâm Tư Vũ thành cô nhi.

Cũng vì lí do này mà Lâm Duy Đống vô cùng chiều chuộng cô ta.

Cho nên cũng tạo thành tính cách không quan tâm, ngang ngược, kiêu căng cho cô ta.

Chiêu này của cô ta chắc là muốn ép buộc ông cụ Lâm.

Chắc chắn sẽ không nhảy lầu, nhưng cho dù vậy, ông cụ Lâm vẫn cam tâm tình nguyện bị lừa.

Lục Kiến Thành đi theo.

Vừa đến phòng đã thấy cô ta đâu có dấu hiệu tự sát nào?

Người ta đang ngồi vắt chéo chân cạnh cửa sổ ăn nho mà?

Thấy Lâm Duy Đống, cô ta lập tức đưa tay ngăn cản: “Ông nội, đừng, ông đừng đến đây, cháu muốn hỏi ông một câu.”

“Ông có giúp cháu gả cho Kiến Thành không? Nếu như giúp thì ông có thể đi tiếp, nếu như không giúp thì mời ông lập tức rời đi, cháu sống hay chết cũng không liên quan đến ông.”

Ông cụ Lâm giận đến mức vừa dậm chân vừa gật đầu: “Giúp giúp giúp, sao ông nội có thể không giúp được chứ?”

Thấy vậy, Lục Kiến Thành ra khỏi phòng, đứng bên ngoài chờ.

Khoảng mười phút sau, Lâm Duy Đống đi ra.

Ông ta nghiêm túc nhìn Lục Kiến Thành: “Truyền thông thông báo chỉ là chút dạy dỗ nhỏ, nếu như cậu làm theo lời Tư Vũ muốn, cưới con bé, tôi lập tức đầu tư, nguy cơ của nhà họ Lục cũng sẽ lập tức biến mất.”

Bình luận

Truyện đang đọc