Chương 1696
Tần suất của các cơn co thắt ngày càng nhanh và khoảng cách thời gian cũng ngày càng ngắn.
Mỗi lần cơn đau đều như dời núi lấp bể, giống như thể hàng chục chiếc dùi đục vào bụng cùng một lúc khiến cho cô đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi.
“A, đau!”
“Ông xã”
Nam Khuê đau đớn kêu lên, mồ hôi trên mặt chảy xuống ròng ròng.
Đông Họa không thể giúp cô chia sẻ một phần đau đớn nào, cô ấy chỉ có thể cố gắng nắm lấy tay cô rồi không ngừng động viên.
“Khuê Khuê, nếu đau thì cứ hét lớn lên đi.”
“Cố gắng lên, cậu và em bé nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Không nhớ là sau mấy hiệp đau đớn, Nam Khuê đã đau đến mức mất đi lý trí luôn rồi.
Lúc này, tất cả các tế bào trong cơ thể cô chỉ còn biết kêu lên từ một chữ “Đau” thôi.
Trong thời khắc cơn đau ngừng lại, cô dùng lực siết chặt tay Đông Họa, lo lắng hỏi.
“Họa Họa, cậu cậu nói Kiến Thành tại tại sao còn chưa đới?”
“A, mình mình đau quá.”
“Mình không muốn sống nữa, mình chết mất thôi.”
Nhìn toàn thân Nam Khuê run rẩy, hơn nữa cơn đau càng lúc càng dữ dội hơn.
Đông Họa bỗng nhiên không biết phải làm gì.
Cô ấy chạy ra cửa, đập mạnh vào cánh cửa rồi điên cuồng hét lên: “Mở cửa, các người mở cửa cho tôi.”
“Bạn của tôi sắp sinh rồi, tình trạng của cô ấy hiện giờ rất nguy hiểm, các người phải lập tức đưa cô ấy tới bệnh viện.”
Nhưng sự la hét của cô ấy dường như không hề có tác dụng.
Cánh cửa đó vẫn đóng chặt.
Những người bên ngoài dường như không nghe thấy tiếng cô ấy gọi, một sự yên lặng đáng sợ.
Tiếng kêu khóc đau đớn, thê lương của Nam Khuê vang lên khắp căn phòng.
Đông Họa nhìn cô khóc, vừa đưa tay ra lau nước mắt cho cô, vừa khóc theo.
Bỗng nhiên, Nam Khuê nắm lấy Đông Họa, đôi môi nhợt nhạt cố gắng nói mấy câu.
“Họa Họa, mình mình không ổn rồi.”
“Nếu như anh ấy tới, giúp mình nói lại với anh ấy, mình mình yêu anh ấy, mình không trách anh ấy.”
“Anh ấy nhất định phải sống tốt và chăm sóc tốt cho Niệm Khanh và Tư Mặc.”
Vừa nói dứt lời, cơn đau lại kéo tới.
Cả đầu của Nam Khuê ướt sũng, mái tóc giống như người ở dưới nước được vớt lên vậy, rất ướt.
Đông Họa cũng run rẩy, lòng bàn tay toàn mồ hôi.
“Khuê Khuê, xin lỗi cậu, xin hãy tha lỗi cho mình, mình không thể giúp cậu truyền đạt lại.”
“Cố gắng lên, cậu không thể để lại sự nuối tiếc, những lời này cậu phải tự mình nói với anh ấy.”
Nam khuê nhìn Đông Họa một cách đau khổ, trong mắt chứa đầy sự cầu xin.
Bỗng nhiên, Đông Họa buông tay cô ra, đi vào trong nhà vệ sinh lấy ra một chậu nước ấm.
Sau đó lấy hết can đảm nói: “Khuê Khuê, cậu tin mình không?”
“Cậu cậu muốn giúp mình đỡ đẻ sao?”
“Ừm, mặc dù mình chưa từng thực hành, nhưng kiến thức lý thuyết cũng đã được nghe thầy giảng trên lớp rồi, bây giờ tình thế nguy cấp, đây là cách cuối cùng của chúng ta.”