CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1285

Hai cậu rất hạnh phúc khi nghe tới sô cô la.

Ngay lập tức vỗ tay, tươi cười: “Yeah, mẹ thật tuyệt vời.”

“Nhưng mà chỉ có thể ăn một miếng nhỏ nha!” Nam Khê nói trước.

Hai cậu vẫn rất thỏa mãn, gật đầu thật mạnh: “vâng ạ, cảm ơn mẹ!”

Trong phòng khách.

Lục Minh Bác không để ý đến vết thương trên mặt, chỉ cần nghĩ đến những nội dung nghe được trong điện thoại, trái tim ông đã sôi trào đến mức không chịu nổi.

Đưa tay ra, ông kích động nắm lấy cánh tay Vân Thư.

“Vân Thư à, bà đừng lo lắng, tôi không sao, chính là rách da một chút, không có gì đáng ngại.”

“Rách da rồi, trên mặt còn dính máu, ông còn nói không sao à?”

Vân Thư nhìn, vẫn không đành lòng.

Đứng dậy, bà đi về phía trước, nói: “Theo tôi qua đây.”

“Được!”

Lục Minh Bác đáp lại, tuy rằng đang bị thương, nhưng ông cảm thấy trái tim ngọt ngào như ăn đường mật vậy.

Trong phòng khách, người giúp việc đã chuẩn bị xong hòm thuốc.

“Phu nhân, hòm thuốc bà cần đây.”

“Ừm, cô đi ra ngoài trước đi!”

Nhận thấy lão gia vậy phu nhân không giống bình thường, người giúp việc lúc đi ra ngoài còn đặc biệt cẩn thận đóng cửa phòng lại.

“Ông ngồi xuống đây.” Vân Thư dặn dò.

Lục Minh Bác nghe lời ngồi xuống, thấy bà đã mở hòm thuốc ra chuẩn bị đồ đạc, đột nhiên có chút nghẹn ngào ở miệng: “Bà muốn xử lý vết thương cho tôi sao?”

“I-ốt phục màu sẫm, bà đừng làm bẩn tay mình, không thì để cho người giúp việc xử lý đi.”

“Đừng nói chuyện, bảo ông ngồi xuống thì lo ngồi đi.”

Vân Thư rống lên, Lục Minh Bác lập tức không dám nói một câu nào nữa.

Ngoan ngoãn ngồi xuống.

Vân Thư hôm nay mặc một bộ quần áo tương đối dịu dàng nữ tính, váy dài hoa, chân váy hơi xòe.

Dáng người bà vốn đã đẹp, tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn bảo dưỡng rất trẻ tuổi, nói là bốn mươi tuổi cũng có người tin.

Bà và Hạ Nhu không giống nhau, mặt Hạ Nhu đều dựa vào trang điểm để chống đỡ một chút thể diện.

Vân Thư thì khác, gia thế của bà từ nhỏ đã tốt, có thể nói từ hai mươi tuổi đến bây giờ vẫn luôn vô cùng chú ý bảo dưỡng, thẩm mỹ viện lại là chuyện thường ngày.

Cho nên vẫn luôn bảo dưỡng rất tốt, làn da cũng còn trắng nõn mềm mại, trong suốt đến phát sáng.

Lúc bôi thuốc cho Lục Minh Bác, bà hơi khom người, một tay cầm hộp thuốc, một tay cầm tăm bông khử trùng lau trên mặt ông.

Khi bà bôi thuốc, bà đặc biệt tập trung, như thể không có gì có thể làm phiền bà.

Bình luận

Truyện đang đọc