CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1368

“Những chuyện thế này chúng ta không thể chỉ dựa vào một cú điện thoại mà tin tưởng được, chúng ta cần phải đích thân đi xác nhận.”

Nam Khuê liền đem tin tức vừa mới đọc được cho Đông Họa xem.

Sau khi Đông Họa đọc xong, cô thở dài một hơi, rồi cũng chỉ im lặng hồi lâu.

“Họa Họa.” Đúng lúc này, Nam Khuê đột nhiên nắm lấy quần áo của cô: “Cậu cũng cho rằng không có khả năng sống sót sao? Kiến Thành nhất định không thể sống sót được, phải không?”

Đông Họa nắm chặt tay cô: “Khuê Khuê, cậu tin rằng tổng giám đốc Lục vẫn còn sống, đúng không?”

Nam Khuê liều mạng gật đầu.

Ngay lúc đó, trong mắt cô ánh lên vẻ kiên định, giọng nói càng thêm dứt khoát: “Mình tin tưởng.”

“Dù cho cả đống người cố thuyết phục mình bằng những lý thuyết khoa học, dù cho tất cả bằng chứng đang ở trước mặt mình. Trừ khi mình tận mắt nhìn thấy thi thể của anh ấy, nếu không mình sẽ không bao giờ tin vào điều đó.”

“Anh ấy đã hứa với mình sẽ quay lại an toàn để cùng mình chăm sóc em bé. Anh ấy đã lỡ hẹn rất nhiều lần rồi nên lần này nhất định sẽ không lỡ hẹn đâu.”

Nam Khuê không nhớ mình đã khóc bao lâu, nhưng cuối cùng, cô cảm thấy rằng nước mắt của mình đã khô cạn.

Đông Họa đi xuống và nói với đồng nghiệp đang trực đêm rằng cô có việc quan trọng cần phải ra ngoài gấp.

Vì là ca trực đêm nên không có quá nhiều bệnh nhân.

Nếu có vấn đề gì xảy ra, cô sẽ nhờ đồng nghiệp khác giúp cô trực thay ca đêm.

Sau khi giải thích xong mọi chuyện, Đông Họa nhanh chóng chạy tới chỗ Nam Khuê lần nữa.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, một bóng dáng quen thuộc đã hiện ra trước mắt.

Đó là Chu Tiễn Nam!

Anh ấy đã đến rồi sao?

Đông Họa nghĩ, chắc hẳn anh đã biết tin tổng giám đốc Lục đã gặp nạn máy bay, sợ Nam Khuê suy sụp cảm xúc nên đã vội vàng chạy tới kịp thời.

Với sự giúp đỡ của Chu Tiễn nam, Nam Khuê đã lên xa để đến sân bay ngay trong đêm.

Trời đêm sắp tàn, nhưng cái lạnh thấu xương vẫn khiến người ta rét run.

Đông Họa đỡ Nam Khuê ngồi vào sau xe, Chu Tiễn Nam ngồi ở ghế lái.

Suốt quãng đường đi, không khí trong xe cực kỳ tĩnh lặng.

Ngay lúc này, không ai trong xe lên tiếng cả.

Khoảng hơn nửa tiếng, xe đã chạy tới sân bay.

Ngay khi bước vào, Nam Khuê đã cảm nhận được một luồng khí đau thương bao quanh lấy cô.

Cả sân bay đều chật kín người.

Tiếng nói, tiếng cãi vã, còn có cả tiếng khóc lóc, có thể thấy bên trong vô cùng hỗn loạn và ồn ào.

Bầu không khí đau thương và tuyệt vọng đang bao trùm nơi đây.

Mọi thứ dồn dập về phía cô, khiến cô gần như muốn tắt thở.

Gần như trong khoảnh khắc đó, cô xoay người ngay lập tức và điên cuồng chạy ra khỏi sân bay.

Bình luận

Truyện đang đọc