Chương 1608
Về phần Chu Hiểu Tinh nhận tội, đây vốn là tội của mẹ cô ta, đối với anh mà nói cũng không quá khác nhau.
Nhưng đối với Chu Hiểu Tinh mà nói, đây là lần đầu tiên cô ta hi sinh bản thân, dũng cảm bảo vệ mẹ của mình trong suốt hơn hai mươi năm được bà ta bảo vệ.
Mặc dù tính cách của bà Chu không tốt, tính tình cũng không ổn.
Thậm chí là một người phụ nữ thực dụng đến mức khiến người ta căm hận.
Nhưng có một chuyện không ai có thể nói bà ta sai.
Là một người mẹ, bà ta đã dốc hết sức lực của mình chỉ để con gái vui vẻ hạnh phúc.
Đã lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Chu Hiểu Tinh làm gì đó cho mẹ mình.
Cho nên cô ta không hối hận.
Ngược lại cô ta còn cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trước khi đi, cô ta nhìn về phía cha Chu: “Cha, mẹ giao cho cha.”
”Bà ấy vì cha mà vất vả cả một đời, cũng đã chăm sóc cha cả một đời, bây giờ đến lượt cha chăm sóc mẹ, xin cha đừng ghét bỏ mẹ, cha nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt, được không?” Chu Hiểu Tinh dặn dò cẩn thận.
Cha Chu nghiêm túc gật đầu: “Con yên tâm, cha nhất định sẽ chăm sóc bà ấy thật tốt.”
”Được.”
Chu Hiểu Tinh gật đầu, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười nhạt.
Lúc này ánh nắng giữa trưa chói mắt chiếu lên người cô ta, khiến cô ta trở nên ấm áp hơn, không còn u buồn như cũ.
Chu Hiểu Tinh đón ánh nắng ấm, cô ta nhìn Lục Kiến Thành, nhẹ nhàng nói bằng khẩu miệng: ”Cảm ơn anh.”
Khẩu hình rất đơn giản, tất nhiên Lục Kiến Thành cũng nhìn thấy.
Nhưng anh cũng không thương hại hay cảm thấy day dứt.
Đây là sự trừng phạt mà hai mẹ con cô ta xứng đáng phải nhận.
Sở dĩ anh không lật tẩy lời nói dối cuối cùng của cô ta là vì dù sao anh cũng nhận một ân tình của mẹ con cô ta.
Phần ân tình này, một khi trả hết thì giữa họ cũng kết thúc.
Trước khi bị cảnh sát áp giải đi, Chu Hiểu Tinh nhìn mẹ Chu gọi một tiếng: ”Mẹ!”
Nhưng mẹ Chu vẫn ngồi yên trên đất như cũ, ánh mắt bà ta vẫn đờ đẫn như cũ, không có chút phản ứng gì.
Chu Hiểu Tinh cũng không làm chuyện gì gây quá nhiều sự chú ý của bà ta, cô ta quay người nhìn cảnh sát: ”Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Nhưng ngay khi lúc Chu Hiểu Tinh sắp rời đi.
Mẹ Chu đột nhiên đẩy cha Chu ra, kéo rèm cửa ra, điên cuồng đuổi theo Chu Hiểu Tinh.
Bà ta chạy đến nhìn Chu Hiểu Tinh, miệng mở to, nóng nảy ô ô a a lẩm bẩm gì đó, cuối cùng không nói được chữ nào.
Nhưng Chu Hiểu Tinh lại cười cười, nhẹ nhàng nói.