Chương 1395
“Tiễn Nam, anh lừa tôi đúng không?”
Quả nhiên, cô gái kia không thể tin được mà nhìn Chu Tiễn Nam: “Dì ấy nói anh không có bạn gái nên mới giới thiệu cho chúng ta quen nhau mà.”
Chu Tiễn Nam đứng dậy, nhìn về phía Đông Họa rồi vẫy tay với cô ấy.
Lúc đó, Đông Họa cảm thấy mình đã hiểu ý anh ấy rồi.
Anh ấy vẫy tay, cô ấy liền ngoan ngoãn mà đi tới bên cạnh anh ấy.
Một giây sau, trái tim cô ấy liền đập loạn nhịp.
Lúc phản ứng lại thì bàn tay nhỏ bé của cô đã được anh ấy dịu dàng nắm trọn trong lòng bàn tay rồi.
Tay của anh ấy thật sự rất lớn, rất có lực!
Tim cô ấy đập loạn nhịp, Đông Họa cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên loãng hơn, nếu không thì làm sao cô lại cảm thấy hai má nóng bừng lên chứ, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn!
Bất luận là vì lý do gì, cái nắm tay này cũng đã đủ khiến cho trái tim của cô ấy loạn nhịp, khiến cho cô ghi nhớ cả đời.
Giọng nói dịu dàng ấm áp của Chu Tiễn Nam khẽ bên tai: “Trước đây không có, nhưng bây giờ có rồi.
“Xin lỗi, hôm nay tôi đến đây không phải để xem mắt mà là muốn nói cho cô biết, quỹ đạo cuộc sống của chúng ta hoàn toàn không giống nhau, miễn cưỡng ở bên cạnh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Nếu như tôi nói có chỗ nào không hay thì hi vọng cô thứ lỗi, cuối cùng, tôi thành tâm chúc cô có thể tìm được bạch mã hoàng tử của mình.”
Nghe thấy những lời của Chu Tiễn Nam, cô gái lộ ra chút buồn bã.
Nhưng dù sao cũng là một thiên kim tiểu thư có học thức, khi mọi chuyện đã rõ ràng bày ra trước mắt rồi cô ấy cũng không cưỡng cầu nữa.
Sau khi im lặng được một lúc, cô gái ngẩng đầu lên: “Anh quả nhiên thẳng thắn giống như những gì mọi người nói, không tồi, cô gái xinh đẹp bên cạnh anh, một người ưu tú như anh đã chọn cô ấy thì chắc chắn cô ấy có điểm gì đó đặc biệt ưu tú.”
“Cảm ơn lời chúc của anh, tôi cũng chúc hai người có thể thành công may mắn, hạnh phúc bên nhau.”
Nói xong, cô gái kia cầm lấy chiếc túi hiệu lên, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc mượt mà rồi nho nhã quay người rời đi.
Khi bóng người của cô gái vừa rời khỏi, Chu Tiễn Nam liền lập tức buông tay Đông Họa ra.
Đồng thời nói: “Thật ngại quá, vừa nãy làm phiền cô rồi. Cô gái đó là đối tượng xem mắt mà mẹ tôi sắp xếp, nếu như tôi chỉ từ chối thôi thì sau này mẹ tôi có thể sẽ lại sắp xếp cho tôi xem mắt với những cô gái khác nữa.”
“Vừa hay cô nói muốn trả đồ cho tôi, tôi đã nghĩ tới nghĩ lui, đây có thể là cách tốt nhất rồi, làm phiền cô rồi.”
Đông Họa mỉm cười phóng khoáng, che giấu đi sự thất vọng trong lòng.
“Không có gì đâu, tôi biết mà, anh yên tâm, tôi sẽ không hiểu nhầm gì đâu. Nhưng, tôi đã giúp anh một việc lớn vậy rồi, anh có phải cũng có thể đồng ý một yêu cầu nho nhỏ của tôi không!”
“Đương nhiên rồi.”
“Đồng ý nhanh vậy, anh không sợ tôi bảo anh làm chuyện xấu gì sao? Hoặc là thèm muốn thân phận và tài sản của anh?”
“Không đâu, cô không phải loại phụ nữ đó.”