Chương 279
“Tốt nhất là đừng có sợ, nếu ông tiếp tục làm loạn thì đến lúc đó đừng trách tôi không cứu ông.” Nam Khuê tức giận.
“Đỗ Quốc Khôn, tôi cảnh cáo ông lần cuối cùng, cho dù tôi cứu được ông một lần cũng không thể cứu được ông cả một đời, ông đừng có đi khiêu chiến Lục Kiến Thành nữa, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy đấy.”
Nói xong cũng không đợi Đỗ Quốc Khôn trả lời, Nam Khuê trực tiếp cúp điện thoại.
Gọi xong hai cuộc điện thoại, sức lực của cô như bị cạn sạch.
Mệt mỏi.
Vô cùng mệt mỏi.
Đến trưa, Nam Khuê ngủ một giấc.
Nhưng cô cũng không ngủ lâu như ngày thường.
Sau khi tỉnh dậy, Nam Khuê thay quần áo, nói lái xe đưa mình đến siêu thị.
Lục Kiến Thành giơ cao đánh khẽ tha cho Đỗ Quốc Khôn một lần, dù thế nào cô cũng muốn cảm ơn anh một chút, cô cũng không hiểu về những thứ khác, điều duy nhất cô có thể làm đó chính là tự mình nấu một bữa cơm cho anh.
Mặc dù cô nấu cũng không quá tốt, nhưng thành ý là quan trọng nhất.
Mua xong đồ ăn, Nam Khuê vẫn luôn bận rộn trong nhà bếp.
Dì Bội cũng đến, biến Nam Khuê muốn nấu cơm, bà ấy lập tức tưởng mình không cẩn thận ở chỗ nào đó, hoặc nấu đồ ăn không hợp khẩu vị.
Nam Khuê cười an ủi bà ấy: “Không phải, dì Bội, đồ ăn dì làm rất ngon, chỉ là hôm nay tâm trạng con tốt nên muốn tự mình nấu bữa cơm thôi.”
“Vậy sao, thiếu phu nhân dọa sợ tôi rồi đó.”
Nam Khuê để dì Bội về trước, khoảng sáu giờ tối, Lục Kiến Thành về nhà.
Vừa về đến nhà, anh đã ngửi thấy một mùi hương thơm đậm đà.
Anh tưởng rằng dì Bội ở trong bếp nấu cơm, muốn vào trong xem tối nay bà ấy nấu món gì ngon.
Kết quả vừa vào đã thấy bóng dáng yêu kiều bận rộn trong phòng bếp, Lục Kiến Thành ngẩn người.
Là cô?
Là cô tự xuống bếp?
Là vì muốn cảm ơn anh đã tha thứ cho Đỗ Quốc Khôn sao?
Nghĩ tới đây Lục Kiến Thành liền cảm thấy có chút mất mát không nói thành lời, nhưng mà anh vứt những suy nghĩ này ra sau gáy ngay lập tức rồi tự an ủi mình: ‘Lục Kiến Thành, mày phải học cách bằng lòng, không cần biết là vì gì, tóm lại, bây giờ mọi thứ mà mày muốn đều đủ rồi.’
Anh thả nhẹ bước chân tiến về phía Nam Khuê, đúng lúc cô vừa quay người lại đột nhiên nhìn thấy Lục Kiến Thành đang đứng ngay trước mặt mình, hơn nữa còn gần tới như vậy, cô giật bắn cả mình.
Vừa định gọi anh, Lục Kiến Thành đã đưa tay ra ôm lấy cô, bao chặt lấy cô vào lòng.
“Bị doạ rồi?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Ừm!” Nam Khuê gật đầu, không thay đổi sắc mặt mà rời khỏi lòng anh.
“Sao anh đi đường lại không có chút tiếng động nào?”
Lục Kiến Thành vốn nói vì em quá chăm chú rồi, thế nên mới không biết anh đi vào. Nhưng vừa nhìn thấy ai đó phồng má lên, mở to mắt nhìn, hai con ngươi trong veo thì trong lòng lập tức mềm nhũn, cười nói: “Đúng, tại anh, tất cả đều tại anh.”