CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 357

Nghe câu nói này, Nam Khuê bỗng nhiên bật cười.

Cô lắc đầu nhìn Lục Kiến Thành, khóe miệng nở ra nụ cười châm chọc: “Anh cho rằng chỉ vì Phương Thanh Liên sao? Không phải…”

“Không phải vì cô ta, làm sao có thể chỉ vì một mình cô ta chứ?”

Lục Kiến Thành sốt ruột hỏi: “Vậy thì vì sao?”

Nam Khuê vươn tay, đặt tay mình lên nơi bụng nhỏ, ánh mắt ôn nhu nói.

“Anh biết không? Ở đây từng có một sinh linh nhỏ đáng yêu, đứa bé nhỏ bé mỏng manh như vậy, nhưng tôi đã nghe được nhịp tim của nó, thậm chí lúc siêu âm tôi còn thấy đứa bé cử động trong bụng tôi, rất đáng yêu.”

“Anh có biết tôi yêu đứa bé thế nào không? Tôi nguyện ý hy sinh tất cả để bảo vệ nó, nhưng bây giờ nó không còn nữa rồi…”

“Đứa bé đi rồi, đi rồi, đứa bé không cần tôi nữa.”

Nói xong những lời này, Nam Khuê cũng không nhịn được mà khóc nức nở, cả người đều run rẩy hết.

Cô cúi xuống, ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt lấy mình, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, như thể đây là cách duy nhất để xoa dịu cơn đau.

Lục Kiến Thành vẫn sững sờ đứng ở đó, cả người như bị đông cứng, tròng mắt cũng không chuyển động.

Toàn thân anh cứng ngắc, cả người ngây ra, thậm chí còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Đứa bé?

Cô thật sự đã có một đứa bé.

Nhưng bây giờ, đứa bé không còn nữa, đứa bé đã bỏ bọn họ đi rồi.

Hóa ra cô không nói dối anh, cô thật sự đang mang thai, cô thật sự có em bé.

Mà anh?

Anh nghĩ rằng cô hao tổn hết tâm tư để lừa anh.

Thật buồn cười, Lục Kiến Thành, mày chỉ là trò hề, chỉ là trò hề.

Mày có biết mày đã từng gần hạnh phúc như thế nào không? Nhưng mà chính mày không biết quý trọng, chính mày đã chôn vùi hạnh phúc đó rồi.

Nam Khuê ngồi xổm trên mặt đất, không kìm được tiếng khóc, cơ thể cô cũng không ngừng run lên.

Lục Kiến Thành cũng không biết bằng cách nào mà đến gần Nam Khuê, anh ngồi xổm xuống, ôm Nam Khuê vào lòng: “Anh xin lỗi, anh biết bây giờ em không muốn nghe anh nói, nhưng anh…”

Nói đến đây, anh cũng vô cùng nghẹn ngào: “Anh không biết em đã mang thai, anh không biết chúng ta đã có em bé, Khuê Khuê, sao chuyện quan trọng như vậy mà em không nói cho anh?”

Nói cho anh ư?

Nam Khuê ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn anh: “Đương nhiên tôi muốn nói với anh, rằng anh là cha của đứa bé, tôi cũng muốn thấy anh vui vẻ hào hứng như tôi, cũng muốn cùng anh đón chờ đứa bé.”

“Nhưng mà……”

Nghĩ đến những lời tàn nhẫn mà anh từng nói, tim Nam Khuê lại đau nhói.

“Vừa mới sáng ra anh đã muốn li hôn, tôi đã hỏi anh, nếu chúng ta có con thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh nói sẽ không thay đổi, chúng ta vẫn sẽ li hôn và anh sẽ kết hôn với Phương Thanh Liên, tôi còn dám nói cho anh biết sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc