CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1220

Bởi vì chỉ có như vậy, cha mẹ mới yên tâm, mới không buồn, mẹ sẽ không vì đau lòng mà khóc như vậy.

Rất nhanh, Niệm Khanh đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Mãi đến khi cánh cửa phòng giải phẫu đóng lại, Nam Khuê mới tựa vào lòng Lục Kiến Thành bật khóc.

Lúc này, Tư Mục bé nhỏ chạy tới, ôm lấy bọn họ.

Con ngươi đen láy trong suốt nhìn bọn họ: “Mẹ ơi, em trai có gặp nguy hiểm không ạ?”

“Mẹ, em trai sẽ khỏe mạnh đúng không?”

Nam Khuê lập tức lau nước mắt trên mặt, ngồi xổm xuống ôm lấy Tư Mục bé nhỏ.

“Tại sao Tư Mục lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì bác sĩ đã nói qua, ông ấy nói bệnh của em trai rất nghiêm trọng, muốn chữa khỏi bệnh không dễ dàng, nếu như phẫu thuật không tốt, có thể em ấy sẽ không thể bước ra khỏi phòng phẫu thuật nữa.”

“Bác sĩ nói khi nào?”

“Chính là lần trước em trai nằm viện, lúc mẹ và bác sĩ nói chuyện, con và em trai vụng trộm nghe thấy.”

Nam Khuê vừa nghe, trong nháy mắt ôm lấy Tư Mục bé nhỏ, nước mắt điên cuồng chảy ra.

Trách không được cô cảm thấy Niệm Khanh lúc đi vào rất khác thường.

Thì ra, Niệm Khanh của cô cái gì cũng biết.

Cậu bé sợ phẫu thuật gặp nguy hiểm, cũng sợ mình không thể tỉnh lại được nữa, không bao giờ nhìn thấy cha mẹ nữa.

Cho nên mới lấy hết dũng khí xin cha mẹ một nụ hôn.

Lại nghĩ đến cảnh đó, nước mắt Nam Khuê tựa như nước vỡ đê, lau kiểu gì cũng không lau khô được.

“Thực xin lỗi, Niệm Khanh, là mẹ có lỗi với con.”

Niệm Khanh của cô ngoan ngoãn như vậy, vì sao lại phải chịu nhiều tai vạ như vậy?

“Mẹ, em trai nhất định sẽ đi ra đúng không?” Tư Mục bé nhỏ lại ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt kia tràn ngập bất an cùng bối rối.

Lục Kiến Thành ôm bọn họ, giọng nói trầm ổn có lực vô cùng rõ ràng vang lên: “Niệm Khanh nhất định sẽ đi ra, cha tin là như vậy, hai người có tin không?”

“Tin, em cũng tin là như vậy.” Nam Khuê lau nước mắt, chắc chắn gật đầu.

Đúng vậy, cố gắng lâu như vậy, đây là thời điểm gần kề với thành công nhất, cô đương nhiên phải có hy vọng.

“Vậy con cũng tin.” Tư Mục bé nhỏ cũng chắc chắn gật đầu.

Khoảng thời gian chờ đợi, chính là thứ dày vò con người ta nhất.

Nam Khuê ôm Tư Mục bé nhỏ ngồi trên ghế bên cạnh, Lục Kiến Thành vẫn nắm chặt tay bọn họ.

Toàn bộ hành lang, đặc biệt yên tĩnh.

Chỉ có ánh đèn trên đỉnh đầu lạnh lẽo chiếu rọi.

Trên mặt đất, cơ hồ ngay cả tiếng động khi một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Lúc đầu, bọn họ còn có thể an ủi chính mình, phẫu thuật nhất định sẽ rất thuận lợi, Niệm Khanh nhất định sẽ an toàn từ bên trong đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc