CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1087

Nhưng không thể nào không quản.

Sau khi đã đuổi kịp Lục Kiến Thành, cô kéo tay anh lại: “Không cần biết anh là ai, nhưng hiện tại anh là bệnh nhân của tôi, tôi nhất định phải có trách nghiệm với bệnh nhân của mình.”

“Tôi yêu cầu anh, lập tức quay về giường bệnh nằm, nếu không, một khi bị nhiễm trùng, hậu quả sẽ rất nguy hiểm.”

Lục Kiến Thành nhìn cô ấy với ánh mắt sắc lạnh.

Lời nói lập tức trở nên trầm thấp và lạnh lùng: “Tôi nói lại lần nữa, hôm nay dù có chết, tôi cũng phải rời khỏi đây.”

“Haiz, anh đúng thật là, sao anh có thể ngoan cố như vậy chứ? Anh làm như vậy là đang gi3t ch3t bản thân mình đấy, không có gì quý hơn tính mạng của mình cả!” Nữ y tá vừa bực bội vừa gấp gáp.

“Tính mạng đúng là rất quan trọng, nhưng bây giờ vợ tôi vừa xảy ra tai nạn xe, hiện tại đang đấu tranh với tử thần, trong bụng cô ấy còn có hai đứa con của chúng tôi, lại còn đang sinh non, cho nên, bất luận thế nào, tôi nhất định phải đi gặp cô ấy.”

“Ở bên cạnh cô ấy.”

“Bỏ ra, nếu như cô còn không buông tay, tôi sẽ không khách khí nữa.” Ánh mắt Lục Kiến Thành trở nên lạnh băng.

Có lẽ vì bất ngờ bởi những lời anh vừa nói, cũng vì biết được nguyên nhân.

Nữ y tá đứng hình mất vài giây.

Sau khi kịp phản ứng lại, trái tim cô rung động dữ dội.

Phải yêu thương đến nhường nào, thì mới có thể không cần đến tính mạng của bản thân, mà muốn ở bên cạnh vợ mình cơ chứ?

Là một người mới tốt nghiệp không lâu, lại còn là một người hướng về tình yêu, hướng về hôn nhân, cô gái ấy lập tức bị cảm động.

Cô ấy buông tay Lục Kiến Thành ra.

Lần này, cô không còn ngăn cản, mà để Lục Kiến Thành rời khỏi phòng bệnh.

Tuy nhiên, có thể do thuốc mê vừa hết, hoặc do vết thương quá đau sau ca mổ, Lục Kiến Thành mới đi được vài bước thì bất ngờ loạng choạng ngã xuống đất.

Thế nhưng, anh lại không hề kêu lên một tiếng.

Mò mẫm dưới nền đất lạnh, anh nghiến răng đứng dậy, muốn bước tiếp.

Lần này cũng vậy, anh vừa đi được vài bước, thì lại ngã xuống đất.

Y tá không nhìn nổi nữa, chạy đến đỡ lấy tay anh.

Lục Kiến Thành tưởng cô ấy lại muốn kéo mình trở về giường bệnh, lập tức thẳng thừng từ chối: “Đi ra đi, không cần, tôi nói rồi, tôi nhất định phải đi tìm vợ tôi.”

Biết là anh đã hiểu lầm, nữ y tá giải thích.: “Không phải, tôi không có ý muốn đưa anh quay về phòng bệnh.”

“Tôi chỉ muốn nói, vợ anh đang ở đâu, tôi có thể đỡ anh đi qua đó.”

Dường như không tin, Lục Kiến Thành nghi ngờ hỏi lại: “Cô nói thật sao?”

“Ừm, thật.” Y tá gật đầu trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc