Chương 1284
Xem ra chỉ số thông minh của bọn trẻ quá cao rồi, thừa hưởng trí thông minh từ cha chúng cũng không phải là tốt.
Những lúc thế này thường khiến cô cảm thấy bản thân mình với họ hoàn toàn xa lạ.
“Nói tiếp đi!”
Tiểu Tư Mặc dang hai tay tiếp tục ra vẻ người lớn: “Vậy nên chúng con đã giúp bà nội một chút.”
“Giúp thế nào?”
Nam Khuê phát hiện ra rằng thằng bé này cố tình nói nửa chừng để khơi dậy sự thích thú của cô.
“Mami, mẹ chưa hôn con khi mẹ đi làm về, mẹ hôn con một cái, con sẽ kể cho mẹ nghe mọi chuyện.” Lúc này, Tiểu Tư Mặc nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên.
Nam Khuê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rất giống Lục Kiến Thành kia, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Đặc biệt là dưới sự chiếu rọi của nắng chiều, độ cong của gò má lại càng giống hơn.
Tính toán một chút, đã hai ngày không gặp anh rồi.
Rõ ràng mới có hai ngày thôi mà, vậy mà đã nhớ nhung như vậy.
“Nam Khuê ơi Nam Khuê, mày thật là đáng thất vọng, người ta không nhớ mày, vậy mà mày lại đã nhớ người ta rồi!”
Lúc này, Tiểu Tư Mục nhắm mắt chờ đợi, chờ mãi!
Nhưng một lúc lâu cũng không thấy mẹ hôn.
Cậu mở mắt ra, thấy Nam Khê đang thất thần, thằng nhóc lập tức mở miệng: “Mẹ ơi, có phải mẹ nhớ cha không?”
“Có một chút!”
“Vậy mẹ càng nên hôn con thêm vài cái, con giống cha như vậy.” Tiểu Tư Mục tự kỷ nói.
Tiểu Niệm Khanh ở một bên không phục: “Rõ ràng em lớn lên giống cha hơn.”
Sau đó, hai cậu bé đột nhiên cãi nhau.
Chưa tới hai phút, đã tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng.
Nam Khê: “…”
Dứt khoát, cô ngồi xổm trên mặt đất ôm hai đứa trẻ, mỗi đứa hôn vài cái.
Lúc này hai đứa nhỏ mới nhìn nhau, bắt tay làm hòa.
Nam Khê lại tiếp tục hỏi: “Vậy rốt cuộc các con đã giúp bà nội làm gì?”
Lần này, lực chú ý của hai thằng nhóc mới coi như hoàn toàn dời đi.
“Chúng con nói muốn gọi cho mẹ, bà nội đưa điện thoại cho chúng con, chúng con ngay lập tức gọi cho ông nội, hỏi ông có bị thương không? Nói rằng bà rất lo lắng cho ông.”
Không thể không nói, hai thằng nhóc này quả thực quá thông minh.
Đầu óc xoay nhanh.
“Chúng con nói với ông nội, là bà nội bảo chúng con gọi cho ông ấy, ông nội nghe xong lập tức cảm thấy vui vẻ.”
Nam Khê gật đầu: “Ừm, Tư Mục bảo bối và Niệm Khanh bảo bối hôm nay rất tuyệt vời, vậy mẹ sẽ thưởng cho các con mỗi đứa ăn một miếng sô cô la được không?”