Chương 119
Người phụ nữ đau khổ lên tiếng: “Nghe nói cha nhập viện, tình trạng không khả quan, thân là con dâu, đương nhiên em phải đến xem rồi.”
Bà ta trực tiếp nói mấy chữ “con dâu” không chút kiêng nể, hoàn toàn không đặt Vân Thư vào mắt.
“Lập tức cút về cho tôi, tôi không muốn thấy cô.” Lục Minh Bác cũng không có chút kiên nhẫn nào.
Người phụ nữ vừa muốn nói gì đấy thì Lục Kiến Thành đột nhiên đi đến.
Anh nhìn vệ sĩ bên người, lạnh lùng nói: “Kéo người đàn bà này ra ngoài cho tôi, tìm một chỗ rồi nhốt lại, không có lệnh của tôi ai cũng không được thả bà ta ra.”
Nói xong anh còn cố ý nhìn Lục Minh Bác.
Lục Minh Bác không phản đối, cũng đồng ý với suy nghĩ này.
Người phụ nữ kia đương nhiên bất mãn, vừa muốn phản kháng đã bị vệ sĩ bịt miệng kéo ra ngoài.
Bà ta vừa ra ngoài ông nội Lục đã hơi hé mắt tỉnh lại.
Thấy ông cụ tỉnh lại, mọi người lập tức tiến đến.
Nam Khuê và Vân Thư mỗi ngày nắm một tay ông cụ, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Ông nội…”
“Cha…”
Việc đầu tiên ông cụ làm là nhìn mấy người đứng quanh, sau đó lại nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Ông cụ lập tức thoải mái, giống như chuyện gì cũng hiểu.
“Ông nội, ông khát nước sao? Ông có muốn uống nước không?” Nam Khuê hỏi.
Ông cụ gật nhẹ đầu: “Được.”
Nam Khuê lập tức ra ngoài rót một cốc nước ấm bê đến cạnh giường, sau đó dùng ống hút, từ từ đút cho ông cụ uống.
Sau khi uống nước xong, ông cụ nghiêm túc nhìn họ, giọng nói bình tĩnh: “Không cần phải đau buồn, người già thì kiểu gì cũng sẽ đến bước này thôi, ông nội đã chuẩn bị trước tư tưởng rồi, cho nên đừng sợ.”
“Kiến Thành, con mang Khuê Khuê ra ngoài trước, ông nội có mấy lời muốn nói với cha mẹ con.”
“Vâng.”
Mặc dù không nỡ nhưng cuối cùng Nam Khuê vẫn ra khỏi phòng bệnh với Lục Kiến Thành.
Nhưng vừa ra đến bên ngoài phòng bệnh.
Cô đã gặp một người mà mình không muốn gặp nhất.
Phương Thanh Liên đẩy xe lăn sốt ruột chạy đến.
Lúc thấy Lục Kiến Thành, trên trán cô ta đều đã chảy một lớp mồ hôi, nhìn vô cùng khẩn trương.
“Kiến Thành, ông nội thế nào? Sau khi em biết tin đã lập tức chạy đến.”
“Sao cô lại biết?” Ánh mắt sắc bén của Nam Khuê nhìn về phía cô ta, cuối cùng nhìn về phía Lục Kiến Thành.
Phương Thanh Liên biết cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Nam Khuê, cô đừng hiểu lầm, không phải Kiến Thành nói cho tôi biết, do tôi có một người bạn làm ở bệnh viện, cô ấy nói cho tôi biết.”
“Thật sao?” Ánh mắt Nam Khuê vẫn sắc bén như cũ.