CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 498

Quả nhiên đúng là cô bị điên rồi, mơ cũng chân thật như vậy.

Ngay lúc Nam Khuê không còn hi vọng gì, cho rằng tất cả đều là một giấc mơ thì đột nhiên cửa phòng mở ra.

Một giây sau, cô thấy Lục Kiến Thành mặc quần áo thoải mái, sải chân dài đi vào.

Nam Khuê nhìn thấy anh thì không để ý đến gì nữa, cô vội vàng chạy đến ôm lấy Lục Kiến Thành.

Vì chạy quá nhanh nên lúc cô gần như là lao về phía Lục Kiến Thành.

Mãi cho đến khi ôm anh, dựa vào ngực anh, nghe tiếng hít thở của anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, Nam Khuê mới tin tất cả những gì đã xảy ra đều là thật.

Cô không có nằm mơ.

Cô thật sự không nằm mơ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nam Khuê cảm thấy vô cùng vui vẻ, giống như có pháo hoa nở rộ vậy.

Giờ phút này, thế giới của cô vô cùng xinh đẹp.

“Anh đi đâu vậy? Em còn nghĩ rằng anh đã bỏ em lại.”

Mãi đến khi tâm trạng ổn định, Nam Khuê mới ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt linh động chớp chớp, nước mắt lưng tròng, khiến người khác vô cùng đau lòng.

Nhất là ánh mắt uất ức và giọng nói tủi thân kia khiến ai cũng mềm nhũn.

Lúc nói chuyện, hai tay nhỏ của cô ôm Lục Kiến Thành chặt hơn một chút.

Giống như sợ anh rời đi vậy.

“Đồ ngốc, sợ em dậy sẽ đói nên anh đi mua bữa sáng cho em.”

Lục Kiến Thành nâng tay, cưng chiều vuốt tóc Nam Khuê.

“Vậy sao anh không nói cho em, làm hại em tưởng tối hôm qua chỉ là một giấc mơ, còn tưởng rằng anh chưa từng xuất hiện ở đây.”

Nam Khuê càng nói càng cảm thấy tủi thân.

Vừa tỉnh dậy đã không thấy anh, thậm chí lúc không tìm được anh, cô đúng là đã bị dọa sợ.

Biết người trong ngực mình bị dọa không nhẹ, Lục Kiến Thành lập tức xin lỗi: “Được rồi, là tại anh, là do anh sai, là anh suy nghĩ không cẩn thận.”

“Lần sau không cho phép anh như vậy nữa.”

Nam Khuê bĩu môi, vừa đáng yêu vừa bá đạo nói.

“Được.” Lục Kiến Thành nghiêm túc gật đầu: “Anh đồng ý với em, sau này sẽ không có chuyện anh không nói gì mà đột nhiên rời đi.’

“Ừm, như vậy còn tạm được.”

Lúc này Nam Khuê mới hài lòng.

Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó rồi nói: “Còn nữa, sau này dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không được bỏ em lại một mình.”

“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.

Thấy anh đồng ý nhanh như vậy, Nam Khuê không vui, cô cố ý dậm chân, nghiêm mặt nói: “Lục Kiến Thành, em đang nói nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, nếu như sau này anh bỏ một mình em lại, em sẽ không tha thứ cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc