CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 957

Vẫn may Đông Hoạ phản ứng đủ nhanh, ngay lúc nghe thấy động tĩnh ở bên trong liền nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

“Khuê Khuê, sao thế?” Đông Hoạ xông vào trong đưa tay giữ lấy Nam Khuê.

Nam Khuê cau chặt mày lại, trên mặt tràn đầy vẻ đau khổ: “Hình như xuất huyết nhiều hơn rồi, mau giúp… giúp tớ đi gọi bác sĩ.”

Đông Hoạ cũng có chút căng thẳng, lập tức dìu Nam Khuê lên giường nằm, sau đó đi gọi bác sĩ.

Khi bác sĩ bước vào thì tấm ga Nam Khuê đang nằm đã nhuốm đầy máu rồi, mùi máu tanh trong không khí có chút nồng nặc.

Lượng máu khi xuất huyết có chút nhiều sắc mặt bác sĩ lộ rõ vẻ buồn rầu: “Tình hình không quá lạc quan, cô chuẩn bị tư tưởng cho tốt, chồng cô đâu? Với tình hình bây giờ thì vẫn nên gọi anh ấy quay về đi, để anh ấy ở cùng với cô.”

“Anh ấy có chuyện quan trọng cần đi xử lý, một mình tôi là được rồi.” Nam Khuê kiên cường chống đỡ mà giải thích.

“Nhưng tình hình của cô…” bác sĩ hít một hơi rồi tiếp tục: “Tóm lại, tôi kiến nghị vẫn nên gọi anh ấy quay về ở cùng cô.”

Thấy bác sĩ kiên trì như vậy Đông Hoạ cũng nói: “Khuê Khuê có lẽ anh ấy vẫn chưa đi xa, hay là tớ…”

Nam Khuê lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Đông Họa: “Đừng, đừng nói cho anh ấy biết.”

“Nếu như anh ấy biết nhất định sẽ phân tâm, cũng không có cách nào chú tâm làm việc được, công ty là do ông nội lập nên từ hai bàn tay trắng, cũng là tâm huyết cả đời của ông, không cần biết dù là anh ấy hay là tớ đều không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của ông bị đổ sông đổ biển được.”truyện

“Hơn nữa dù bây giờ anh ấy có về thì cũng chỉ có thể ở bên cạnh tớ, mà điều trị thì vẫn phải dựa vào bác sĩ thôi.”

Lúc này sự kiên cường và dũng cảm của Nam Khuê khiến Đông Họa xúc động cũng khiến cô nàng rất khâm phục. Cô gật đầu trả lời: “Được, vậy tớ không nói là được rồi.”

“Ừm.”

Nam Khuê thở phào một hơi, cô híp mắt lại dựa vào đầu giường.

Khi truyền thuốc, cô mở to mắt ra nhìn không cảm thấy chút buồn ngủ nào. Cô đưa một tay đặt lên bụng nhẹ nhàng nói: “Bé con, chúng ta nhất định phải kiên cường lên, bây giờ cha đang trong lúc nguy cấp, mẹ không thể giúp gì được đã rất áy náy rồi, thế nên chúng ta nhất định phải thật tốt, không thể để cha phân tâm được.”

“Bé con, mẹ tin hai đứa, hai đứa nhất định sẽ tốt thôi, đúng không?”

Nói mệt rồi, Nam Khuê liền nhẹ nhàng khẽ hát một khúc. Tuy rất gian nan nhưng cô vẫn cố gắng giữ bản thân một tâm trạng thật tốt. Bởi vì cô biết cảm xúc thật sự rất quan trọng.

Nhưng lúc thuốc bắt đầu có tác dụng, có thể là do cô và em bé có thần giao cách cảm, cũng có thể do tâm trạng cô có chuyển biến tốt nên cô cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Tóm lại thì ngủ một giấc, ngày thứ hai thức dậy, Nam Khuê vui vẻ phát hiện bây giờ cô đã không còn bị chảy máu nữa.

Bác sĩ cũng rất vui mừng, kích động dặn đi dặn lại: “Mấy ngày này vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu như mấy ngày nữa cũng không còn chảy máu nữa thì có thể yên tâm rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc