Chương 620
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành lên tiếng, sắc mặt nặng nề: “Anh nói là thời gian anh đi sân bay có thể không đủ.”
“Sân bay?” nghe được hai chữ này, trong lòng Nam Khuê lạnh xuống trong chớp mắt.
“Anh phải ra sân bay sao? đến đó để làm gì?”
Lục Kiến Thành ôm lấy cô, đau lòng nói: “Xin lỗi Khuê Khuê, anh phải đi một chuyến.”
“Bao giờ anh đi?”
“Một lúc nữa, chín giờ tối bay.” Lục Kiến Thành nói.
Hình như Nam Khuê nghe thấy tiếng trái tim mình vừa nứt toác ra. Anh mới về ở cùng cô bao lâu chứ? Sức khoẻ của anh còn chưa tốt lên, vết thương còn chưa hồi phục đã nóng lòng muốn ra nước ngoài rồi sao?
“Nhất định phải đi sao? không thể không đi à?” Cô khó khăn hỏi anh.
“Xin lỗi Khuê Khuê.”
“Vậy…” Cô run rẩy nói: “Ít nhất cũng đi muộn một chút, đợi anh khoẻ lên rồi đi, bây giờ trên người anh vẫn còn vết thương, anh bảo em làm sao yên tâm được?”
“Hơn nữa, em không muốn anh đi chút nào.” Nam Khuê nắm góc áo của anh, cực kỳ không nỡ.
“Ngoan, anh đồng ý với em, nhiều nhất ba ngày, anh nhất định sẽ về.”
Thấy anh đã nói tới vậy rồi, Nam Khuê cũng không tiếp tục quấy rầy nữa. Chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy anh không được gạt em.”
“Ừm.”
Sau khi rời giường Nam Khuê vào nhà bếp làm bánh kem. Buổi tối, hai người cùng nhau ăn tối.
Bởi vì ăn quá no, Nam Khuê đành gói bánh kem lại, để Lục Kiến Thành mang lên máy bay ăn.
Khi tiễn anh ra khỏi tiểu khu, Nam Khuê vẫn rất không nỡ.
Gió bên ngoài có hơi lớn, Lục Kiến Thành lập tức kéo kín áo Nam Khuê lại: “Bên ngoài lạnh, đừng tiễn anh nữa, em mau vào đi.”
Nam Khuê lắc đầu: “Em muốn tiễn anh, ít nhất đợi Lâm Mục lái xe đến cũng không muộn mà.”
“Vậy được.”
Lúc nói chuyện, Lục Kiến Thành kéo mũ sau lưng Nam Khuê đội lên cho cô, còn kéo che kín lại.
Nam Khuê cười anh: “Anh sắp cuốn em thành cái bánh chưng rồi.”
“Bánh chưng cũng được, sẽ không bị cảm.” Lục Kiến Thành nói.
Hai người đi một lúc, khoảng chừng vài phút sau, Lâm Mục đã lái xe tới rồi.
Nhìn thấy xe tới, Nam Khuê lại thấy cực kỳ không nỡ.
Nhưng dù có không nỡ hơn nữa thì cũng vẫn phải nói tạm biệt.
“Vậy anh đi bên đó nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Không được để bản thân gặp nguy hiểm, cũng không được lại mất liên lạc nữa.” Nam Khuê nghiêm túc dặn đi dặn lại.
“Được. Lục Kiến Thành cũng gật đầu nói: “Vậy không còn lời nào khác muốn nói với anh sao?”
“Tạm biệt, em đợi anh quay về.” Nam Khuê vẫy tay.