Chương 282
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Cô liếc nhìn, không phải của cô, là của Lục Kiến Thành.
Càng quan trọng hơn, phía trên màn hình hiển thị tên Phương Thanh Liên.
Nếu như là lúc trước, Nam Khuê sẽ làm bộ như không nhìn thấy, thế nhưng hôm nay, không biết vì sao ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhận cuộc điện thoại này.
Nhìn thấy đã kết nối được, Phương Thanh Liên vui mừng phát điên, cô ta lập tức gào lên: “Kiến Thành, cuối cùng thì anh…”
“Không phải anh ấy, là tôi, Nam Khuê.”
“Tại sao cô lại nhận điện thoại? Kiến Thành đâu?” Phương Thanh Liêm lạnh lùng chất vấn.
“Anh ấy đang rửa bát.”
Vậy mà Kiến Thành lại đích thân rửa bát?
Vừa nghĩ đến những ngày mà cô ta không có ở đây, những va chạm giữa Nam Khuê và Kiến Thành, cô ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu như cô Phương không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
“Sao cô biết tôi không có chuyện? Nếu như tôi có chuyện thì sao?”
“Thế à?” Nam Khuê cười lạnh: “Vậy rốt cuộc thì chuyện cô Phương muốn nói là chuyện gì? Tôi và Kiến Thành là vợ chồng, cô nói với tôi thì cũng như nhau thôi.”
“Đáng tiếc, tôi muốn tự mình nói với Kiến Thành.”
Phương Thanh Liên cố ý gằn hai chữ ‘tự mình’ xuống rõ ràng.
Nam Khuê không cáu giận, cô cười: “Vậy cô Phương phải có cơ hội thì mới được, theo như tôi biết thì Kiến Thành căn bản không muốn nhận điện thoại của cô, vừa hay, tôi cũng khuyên cô Phương một câu, con gái vẫn nên giữ lại chút lòng tự trọng, cái tội danh dụ dỗ đàn ông có vợ này, không cần biết vào thời nào thì cũng đều rất khó nghe.”
“Nếu như cô Phương tự biết giữ mình, tôi cũng không muốn làm cho khó coi như vậy, nhưng nếu cô vẫn không chịu thay đổi, ba lần bảy lượt phá hoại hôn nhân của tôi, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”
Dụ dỗ!
“Nam Khuê, cô nói rõ ràng ra một chút, cô nói ai dụ dỗ?”
Phương Thanh Liên bị hai chữ ‘dụ dỗ’ này làm cho tức suýt chết.
“Ai dụ dỗ ai thì trong lòng người đó tự biết rõ.” Nói xong, không cho Phương Thanh Liên trả lời lại, Nam Khuê trực tiếp cúp máy.
Vừa bỏ điện thoại xuống liền phát hiện Lục Kiến Thành đã đứng bên cạnh từ bao giờ. Nam Khuê đưa điện thoại cho anh: “Tôi nhận điện thoại của anh rồi, nếu như anh đau lòng thì có thể gọi lại giải thích rõ ràng.”
“Không cần.” Lục Kiến Thành nói, căn bản không định lấy điện thoại. Lúc này anh ngồi xuống bên cạnh Nam Khuê.
Khó có được thời gian hai người cùng ngồi ở phòng khách xem TV. Bộ phim mà Nam Khuê xem là phim thần tượng ngọt sủng, Lục Kiến Thành cũng ngồi xem cùng cô. Bởi vì là bộ phim ngọt ngào nhẹ nhàng, thế nên Nam Khuê xem rất vui vẻ, luôn cười haha.
Lục Kiến Thành lẳng lặng ngồi một bên ngắm nhìn nụ cười của cô, tươi tắn tới như vậy, đẹp đẽ tới như vậy.
Giây phút đó, anh có cảm giác thật bình yên. Thế nhưng nửa tiếng sau, phong cách của bộ phim truyền hình rõ ràng đã khác.