Chương 1261
“Vậy cậu và Lục Kiến Thành sao rồi? Khi nào kết hôn nhất định phải báo cho tớ biết đấy nhé.”
“Đã đăng ký rồi, nhưng còn việc chuẩn bị cho hôn lễ thì có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian, có thể sẽ hơi muộn một chút. Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết mà, tớ chờ cậu đến làm phù dâu cho tớ đấy!”
Lâm Niệm Sơ cười nhẹ: “Phù dâu thì không cần đâu, dù sao với hình tượng bây giờ của tớ mà làm phù dâu cho cậu thì sẽ không tốt lắm đâu, có thể tham dự hôn lễ của cậu, tận mắt nhìn thấy cậu hạnh phúc là tớ đã mãn nguyện rồi.”
“Niệm Niệm, cậu đừng nói như thế, trong đoàn phù dâu của tớ sẽ mãi mãi để một vị trí cho cậu, đó là vị trí dành riêng cho cậu, không ai dành được đâu.”
“Cảm ơn cậu, Khuê Khuê!”
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua má, rõ ràng dịu dàng như vậy.
Nhưng trong lòng Nam Khuê lại vô cùng nặng nề.
“Niệm Niệm” Cuối cùng, cô vẫn đã mở lời rồi: “Có chuyện này, tớ muốn nói cho cậu biết.”
“Chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy, Hoắc Ti Yến đã tìm tớ, anh ta hỏi thăm địa chỉ của cậu.”
Đầu dây bên kia liền lập tức trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Nam Khuê cứ như thế cầm lấy điện thoại, không dám làm phiền.
Cô chỉ dám im lặng chờ đợi.
Cuối cùng, không nhớ là sau bao lâu, giọng nói của Lâm Niệm Sơ cuối cùng cũng đã xuyên qua điện thoại truyền đến tai cô: “Tìm tớ? Tìm tớ làm gì chứ? Không lẽ anh ta đã quên, lúc đó chính anh ta là người đã đuổi tớ đi sao!”
Rõ ràng là một chuyện đau lòng như vậy.
Nhưng Lâm Niệm Sơ không hề khóc, cô ấy còn cười mà nói.
Nhưng cô ấy càng cười, Nam Khuê lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
“Niệm Niệm, cậu yên tâm, không có sự cho phép và đồng ý của cậu, tớ tuyệt đối sẽ không tự ý nói cho anh ta biết đâu. Tớ sẽ mãi mãi đứng về phía cậu.”
“Ừm, nếu như anh ta lại đến tìm cậu.”
Lâm Niệm Sơ nói được một nửa, đột nhiên lại cười một cách yếu ớt: “Bỏ đi, người luôn kiêu ngạo như anh ta, tìm đến cậu mất mặt một lần rồi nhất định sẽ không tìm đến lần hai nữa đâu.”
“Hơn nữa, có thể anh ta chỉ là đột nhiên nhớ ra có một người phụ nữ đã từng yêu anh ta đến mức thảm hại, chốc lát có hứng thú muốn đi hỏi xem thôi, không tìm được thì thôi.”
“Dù sao, bên cạnh anh ta cũng không thiếu phụ nữ, tìm tớ làm gì chứ?”
Giọng nói cô đơn đó, sự khó chịu đó.
Cho dù cách một cái điện thoại nhưng Nam Khuê cũng có thể cảm nhận thấy nó một cách sâu sắc.
Dẫu sao, cô cũng đã từng trải qua cảm giác đó nên cô có thể đồng cảm được.
“Niệm Niệm, nếu như một mình cậu ở bên ngoài quá cô đơn thì hãy quay về đi, Tư Mặc và Niệm Khanh đều rất nhớ cậu, có hai đứa ở bên cạnh cậu nhất định sẽ vui vẻ hơn đấy.”
“Được, nếu như có một ngày tớ mệt rồi, tớ nhất định sẽ quay về.”
“Ừm, tớ luôn đợi cậu.”
Tắt điện thoại, Nam Khuê vẫn rất lo lắng trong lòng.