Chương 174
Anh gục đầu xuống cổ Nam Khuê, hơi thở phả lên da thịt non mịn của cô.
Một lúc lâu sau anh cũng không động đậy, cũng không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt.
Nam Khuê nghĩ rằng anh sẽ tức giận, sẽ chất vấn cô.
Nhưng biểu hiện của Lục Kiến Thành hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô thậm chí còn thấy được chút ưu thương và cô đơn trong nét mặt anh, nhưng Nam Khuê nhanh chóng phủ định suy nghĩ đó.
Sao có thể chứ?
Lục Kiến Thành sao có thể thương tâm được?
Dù cho anh có đau lòng thì cũng không phải vì anh có tình cảm gì với cô, mà là vì cô là vợ anh nhưng trong lòng cô lại có người khác, lại yêu người khác khiến lòng tự trọng của đàn ông của anh bị đả kích mà thôi.
Không liên quan đến bất kỳ chuyện khác.
Càng không liên quan đến “yêu”.
Nam Khuê, mày tỉnh táo lại đi, đừng nghĩ quá nhiều.
Người Lục Kiến Thành yêu là Phương Thanh Liên, mày không thể vấp ngã ở cùng một chỗ được.
“Nam Khuê.”
Đột nhiên Lục Kiến Thành ngẩng đầu, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn cô.
“Em cứ yêu anh ta như vậy sao? Yêu anh ta ròng rã mười năm vẫn còn nhớ mãi không quên?”
Hai mắt Nam Khuê cũng đen như mực.
Cô mở to mắt, sau đó gật đầu: “Đúng, yêu rất nhiều năm!”
Đã nói dối một lần thì nhất định phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.
Lục Kiến Thành cảm thấy bản thân nhất định là điên rồi, vậy mà anh lại ở đây nghe vợ mình nói lời yêu thương tha thiết với một người đàn ông khác?
“Em đúng là người thâm tình.” Anh châm chọc nói.
Nam Khuê nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, không phải anh cũng yêu tha thiết Phương Thanh Liên sao, ngay cả khi cô ta bị què cũng không rời không bỏ sao?”
“Nếu như thật sự muốn so, so sánh giữa anh và tôi thì đâu tính là gì.”
“Lục Kiến Thành, trước sự thâm tình của anh, tôi cảm thấy mặc cảm.”
Nam Khuê nói xong cảm thấy trái tim rất đau.
Những lời này là thật, cô thật sự không sánh được với Lục Kiến Thành, phải yêu nhiều như thế nào mới có thể cưới vợ rồi vẫn nhớ mãi không quên mối tình đầu, thậm chí còn tính kế cô ròng rã mấy năm trời.
“Nam Khuê, em đang châm chọc anh sao?”
“Không có, tôi đang khen tổng giám đốc Lục mà, sao có thể châm chọc anh được?”
“Sao anh lại không biết em khéo ăn nói như thế này chứ?” Anh hỏi lại.
Nam Khuê yên lặng, thực ra cô vẫn luôn rất lanh lợi, cũng không phải lúc nào cũng là dịu dàng ngoan ngoãn.
Lúc nhỏ, do cha nghiện cờ bạc nên cô bị những đứa nhỏ bằng tuổi bắt nạt, sau đó cô đã học được cách tự bảo vệ mình.
Nếu như cô không hung dữ một chút thì sẽ luôn bị đánh, luôn bị bắt nạt.