CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 289

Lục Kiến Thành thấp giọng cười một tiếng, đồng thời đứng sát gần cô: “Đồ ngốc, không cần nghi ngờ gì hết, mọi thứ trước mắt đều là thật, không phải là mơ.”

“Thật vậy sao?”

Nam Khuê vẫn không thể tin được.

Lục Kiến Thành đi vòng ra sau cô, đột nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng che mắt Nam Khuê lại.

“Mười, chín, tám …” Anh thầm đếm.

Khi đếm đến “một”, Lục Kiến Thành chợt buông tay xuống.

Lúc này đây, Nam Khuê thấy tất cả những con búp bê đó vẫn xuất hiện trước mặt mình.

“Wow, Lục Kiến Thành, không phải là giả, là sự thật, và tất cả đều là thật.”

“Thật thần kỳ, có nhiều búp bê quá. Đều là những con búp bê em yêu thích đấy, sao anh làm được vậy?”

Nam Khuê hào hứng chạy vào.

Lần này, cô không còn phải gò bó nữa, cô ôm khư khư con búp bê mình yêu thích, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và vui sướng.

Lang thang trong thế giới búp bê, Nam Khuê giống như một chú thỏ nhỏ xinh xắn đang tung tăng chạy nhảy.

Cô ôm lấy búp bê, lúc thì chạy sang trái, lúc lại nhảy sang phải.

Trên mặt là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.

Trong lòng giống như ăn phải mật ngọt vậy.

Cô nhìn thấy một con búp bê phong cách cổ xưa mà cô yêu thích gần đây, hơn nữa nó còn là bản giới hạn, rất khó mua.

Nam Khuê lập tức ôm nó đi về phía Lục Kiến Thành: “Ôi, anh còn có thể mua được cả con búp bê này.”

“Lục Kiến Thành, sao anh mua được vậy, sao em không biết anh lợi hại thế này nhỉ?”

Niềm vui của Nam Khuê không thể nói thành lời.

Sự ngưỡng mộ của cô cũng không thể nói thành lời.

Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ như cô gái nhỏ, đặc biệt là đôi mắt sáng lấp lánh của cô, Lục Kiến Thành đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Dù khó khăn đến đâu cũng đều có ý nghĩa.

“Thích cái này sao?” Lục Kiến Thành đút một tay vào túi, khóe miệng cười tươi, hài lòng nói.

“Ừm ừm.” Nam Khuê gật đầu lia lịa: “Em thích, rất thích. Dạo này em rất thích con búp bê này. Sao anh biết em thích nó?”

“Bởi vì……”

Lục Kiến Thành nói nửa chừng, sau đó cố ý dừng lại: “Bí mật.”

Thấy anh thần bí như vậy, Nam Khuê lập tức lắc lắc cánh tay anh: “Nói đi mà, nói đi mà. Sao anh lại nói nửa chừng như thế, anh không nói hết làm em tò mò muốn chết.”

“Thật sự muốn biết sao?”

“Đúng vậy, rất rất muốn biết.”

“Vậy hôn anh một cái đi.” Lục Kiến Thành chỉ chỉ vào mặt mình.

Nam Khuê đỏ mặt, có chút do dự.

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô vẫn lấy hết can đảm.

Bình luận

Truyện đang đọc