Chương 1275
“Quà gì?” Hạ Nhu cười lạnh hỏi.
Vân Thư chuẩn bị quà cho bà ta?
Quả là chuyện cười thế kỷ đấy.
Cầm điện thoại lên, Vân Thư bấm gọi điện thoại: “Ông đến chưa?”
“Tôi ở ngoài cửa rồi.” Lục Minh Bác trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Thư nho nhã nhìn về phía Hạ Nhu: “Sắp tới rồi, yên tâm, đảm bảo sẽ khiến cho bà hài lòng.
Lời vừa dứt, bóng dáng của Lục Minh Bác liền bước vào trong.
Vào thời khắc nhìn thấy ông, Hạ Nhu liền lập tức dùng tay che lấy mặt mình, đồng thời suy sụp mà hét lớn: “A….Vân Thư, người phụ nữ ác độc này, đồ điên khùng, bà cố ý đúng không!”
“Minh Bác, ông….Những gì ông nhìn thấy không phải là sự thật đâu, tôi không phải như vậy, cầu xin ông, hãy quay người lại đi, đừng nhìn mặt tôi, đừng nhìn tôi mà, có được không?” Hạ Nhu hèn mọn cầu xin.
Xem xong kịch hay, Vân Thư cũng không còn hứng thú ở lại nữa.
“Hạ Nhu, đây chỉ là một bài học nhỏ thôi, bà nhớ cho tôi, nếu như còn dám làm tổn thương cháu trai tôi nữa thì tôi sẽ khiến cho bà thân bại danh liệt.”
Bước trên đôi giày cao gót, Vân Thư đi ra ngoài như một cơn gió.
“Chờ tôi với!”
Nhìn thấy bà rời đi rồi, Lục Minh Bác dường như cũng quay người lại đuổi theo ngay.
“Minh Bác, ông….ông đừng đi, ông ở bên cạnh tôi đi có được không?” Giọng nói thê lương của Hạ Nhu vang lên từ phía sau.
Nhưng, Lục Minh Bác đã đuổi theo Vân Thư mất rồi.
Nhìn thấy ông đi theo ra ngoài, Vân Thư lạnh nhạt nói: “Tối hôm qua khi biết bạn cũ của ông phải chịu khổ ở đồn cảnh sát một đêm, ông đã động lòng rồi nhỉ, khổ nỗi là không biết bà ta ở đồn cảnh sát nào mà thôi.”
“Không phải ông sớm đã nóng lòng muốn đến thăm bà ta rồi sao? Bây giờ vừa hay tôi thành toàn cho ông đấy, không cần cảm ơn.”
Lục Minh Bác lập tức nghe ra sự chế nhạo trong câu nói của Vân Thư.
“Không phải vậy.” Ông mở lời: “Tôi không phải đến gặp bà ta, tôi cũng không đau lòng cho bà ta, tôi biết bà bảo tôi đến đây là để kích động bà ta, rõ ràng biết nhưng tôi vẫn đến.” Lục Minh Bác khổ tâm nói.
“Thư Nhi, năm năm rồi, bà thật sự không cảm nhận được tâm ý của tôi dành cho bà sao?”
Nghe thấy lời này, Vân Thư liền lập tức nhớ lại quá khứ đau thương kia.
“Đừng gọi tôi như vậy, Lục Minh Bác, ông không xứng.” Bà nhìn ông, cả người như một chú nhím mà xù gai lên.
“Chính vào lúc ông để cho Hạ Nhu leo lên giường của ông rồi sinh cho ông đứa con riêng kia, tình cảm giữa chúng ta đã cạn rồi.”
“Thư Nhi.” Lục Minh Bác đột nhiên xông tới chặn bà lại: “Năm đó chúng ta đều bướng bỉnh, một người thì trẻ tuổi bốc đồng, một người lại quá kiêu ngạo. Về việc đó, bà chưa từng hỏi tôi, tôi cũng chưa từng chủ động giải thích.”