CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1310

Tuy rằng thân thể của ông còn tương đối khỏe mạnh nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, hơn nữa lại đồng thời bế một lúc hai đứa nhỏ, vẫn là có chút nặng.

Mười phút sau, ông liền có vẻ có chút lực bất tòng tâm.

Hô hấp cũng trở nên gấp gáp cùng hổn hển.

Sau lại, càng ngày càng nặng, càng ngày càng cố hết sức.

Vân Thư liếc nhìn ông vài cái, cuối cùng vẫn là không đành lòng.

Cuối cùng cũng mở miệng: “Đem Tư Mặc cho tôi bế đi!”

“Không cần, còn một đoạn đường nữa, bà còn mang giày cao gót, nếu thật sự bế Tư Mặc, buổi tối trở chắc chắn sẽ bị đau lưng.”

“Ông không cần phải ép buộc bản thân.” Ngữ khí của Vân Thư nhu hòa hơn rất nhiều: “Hơn nữa, ông cũng không cần dùng phương thức như vậy để tranh thủ sự đồng tình của tôi để cho tôi tha thứ cho ông.”

“Đừng nói đến việc tôi có tha thứ cho ông hay không, cứ coi như là tôi tha thứ cho ông thì ông cũng đem chính mình làm cho mệt mỏi đến chết, như vậy thì có thể thay đổi được gì chứ?”

Không thể không nói mấy lời này nói với Lục Minh Bác rất có tác dụng.

Ông đang muốn đem Tư Mặc đưa cho Vân Thư.

Lúc này, hai đứa nhỏ liền nhanh chóng liếc nhìn nhau, đồng thời từ trong lòng ngực của Lục Minh Bác nhảy xuống đất.

“Không cần, ông nội nắm tay dắt đi là được.” Tiểu Niệm Khanh nói.

“Đúng vậy, bà nội không cần bế con, người nắm tay con đi!” Tiểu Tư Mặc cũng mở miệng.

Vì thế, tiểu Niệm Khanh đứng ở bên trái Lục Minh Bác nắm lấy tay của ông.

Tiểu Tư Mặc đứng ở bên phải Vân Thư nắm tay bà.

Mà Lục Minh Bác cùng Vân Thư ở bên trong đi sát vào nhau.

Thời điểm tiểu Tư Mặc cùng tiểu Niệm Khanh về đến nhà, Lục Kiến Thành cùng Nam Khuê vẫn chưa trở về nhà.

“Hừ, cha cũng quá là không ngoan rồi, sao có thể đem mẹ đi mất như vậy chứ!” Tiểu Tư Mặc phồng miệng lên, vô cùng tức giận.

Tiểu Niệm Khanh lập tức nói: “Anh trai, mau lấy điện thoại của bà nội gọi video cho mẹ đi, chúng ta đem mẹ cướp về đi, ba cũng đã bá chiếm mẹ cả ngày rồi.”

“Được.”

Rất nhanh, hai đứa nhỏ liền lấy di động của Vân Thư gọi điện thoại cho Nam Khuê.

“Mommy!”

Video vừa mới kết nối, hai đứa trẻ liền hô lên đầy ngọt ngào.

Trong lòng Nam Khuê tự nhiên cảm thấy ấm áp, cười hỏi: “Tiểu bảo bối, các con về nhà rồi sao?”

“Chúng con đã về nhà rồi nhưng mà không có thấymẹcho nên có chút thất vọng.” Hai người nói xong, miệng nhỏ chu lại, chính là một bộ dáng vô cùng ủy khuất.

“Vậy các con ngoan ngoãn ở nhà chờ mommy,mẹrất nhanh liền…”

Nhưng mà lời của Nam Khuê còn chưa nói xong, Lục Kiến Thành đã đột nhiên cầm di động đi.

Nói tiếp: “Các con ngủ trước đi, hôm nay không cần chờ ba cùng mẹ của con, chúng ta sẽ về trễ một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc