Chương 74
“Đừng lấy tôi làm cái cớ, tôi hiểu rồi, không phải anh không khó chịu, cũng không phải anh sợ tôi ấm ức, chỉ bởi vì người anh muốn là Phương Thanh Liên, mà tôi thì không phải người đấy.”
“Tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ bởi vì tôi không phải người mà anh muốn.” Nam Khuê quay người, cầm chiếc điện thoại rồi lại đi vào: “Nếu như anh đã muốn Phương Thanh Liên như vậy, được, tôi sẽ gọi điện thoại bảo cô ta tới đây là được chứ gì.”
Nếu như người mà anh muốn là Phương Thanh Liên thì cô sẽ thành toàn cho anh là được rồi. Ai bảo cô yêu anh tới như vậy, anh bảo cô không có cách nào trơ mắt ra nhìn anh chết được chứ?
Cô liều mạng tự nói với chính mình, dù gì ngày mai hai người cũng sẽ ly hôn. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ở bên nhau, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không có gì khác biệt.
Cho dù hôm nay không có thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ cùng nhau làm những chuyện thân mật đó thôi. Chỉ cần sau khi Phương Thanh Liên tới, cô rời đi, rời đi thật xa thì có lẽ sẽ không đau lòng nữa.
“Alo… Phương Thanh Liên à, tôi là Nam Khuê, Lục Kiến Thành anh ấy…” điện thoại Nam Khuê vừa được kết nối, Lục Kiến Thành đột nhiên bước qua tắt điện thoại của cô đi.
Ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm cô: “Nam Khuê, em ngoan một chút, tôi nói muốn tìm Thanh Liên bao giờ.”
Ngoan?
Nam Khuê ngửa đầu lên, giọt nước mắt cũng thuận theo đó mà rơi xuống không ngừng. Cô còn không đủ ngoan sao? Còn không đủ nghe lời à? Cô đã ngoan ngoãn nghe lời tới như vậy, nhưng anh vẫn trách cô.
Hoá ra đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
“Lục Kiến Thành, nếu như anh vẫn còn là đàn ông thì hãy mạnh dạn mà thừa nhận đi, dù sao chúng ta cũng sắp kết thúc rồi, nếu như anh đã muốn Phương Thanh Liên cũng không có gì phải che dấu cả.”
“Anh đi đi, bây giờ đi tìm cô ấy đi. Tôi không muốn trong phòng tôi có một người đàn ông chết vì nhẫn nhịn như vậy, tội này tôi không gánh được.”
“Nam Khuê.” Lục Kiến Thành cắn răng nhìn cô, đôi mắt đó tựa như đang có ngọn lửa trực trào: “Em nhìn định cứ nhìn tôi với ánh mắt ấy à?”
“Tôi hỏi lại lần nữa, em muốn tôi đi tìm Thanh Liên qua đêm như thế à.”
Nam Khuê nghe lời anh nói, trong tim rỉ máu không ngừng. Không phải cô muốn anh đi mà trong lòng anh, tất cả tình yêu của anh đều đặt ở chỗ Phương Thanh Liên rồi.
Đến cô đưa đến cửa rồi anh cũng không cần, anh thề chết phải thủ thân như ngọc vì Phương Thanh Liên, phần tình cảm sâu đậm này đến cô cũng cảm động.
Hai năm vợ chồng, hai năm kết hôn, hai năm cùng chung chăn gối. Nhưng cuối cùng ở trong lòng anh, cô cũng không bằng một ngón tay của Phương Thanh Liên.
Nam Khuê nhắm mắt lại, lòng đau như cắt mà gật đầu: “Đúng, tôi buông tay rồi, tôi để anh đi.”
“Được, đây là do em nói đó.” Lục Kiến Thành từ trong bồn tắm bước ra, anh thay quần áo, mở cửa phòng tắm bước đi.
Tất cả sức lực của Nam Khuê đều mất hết khi nghe thấy tiếng anh đóng cửa lại, hai chân cô mềm nhũn, cả người không chống đỡ được mà ngã xuống đất.
Cô tự ôm lấy bản thân, liều mạng cắn chặt môi, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống đất, trong lòng đau khổ cùng cực.
Cái cảm giác đó giống như có người đang dùng hàng ngàn cây đao cùng đâm vào tim cô. “Lục Kiến Thành, anh là đồ khốn, tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”
Lục Kiến Thành vừa ra khỏi cửa đột nhiên bịch một tiếng, Lâm Tiêu trực tiếp đâm vào cửa.