Chương 883
Nói xong Nam Khuê thở phào một hơi: “Quý Dạ Bạch, nói ra thì tôi phải cảm ơn anh, cảm ơn anh để tôi xem chứng cứ này, để tôi biết giữa tôi và anh thật sự trong sạch.”
“Bây giờ tôi muốn hỏi anh câu cuối cùnh, hy vọng anh có thể trả lời thật lòng với tôi.”
“Được, cô hỏi đi.” Quý Dạ Bạch chán nản bỏ tay xuống.
“Hôm qua anh giải thích với Kiến Thành như thế nào?” Nam Khuê thẳng thắn hỏi.
Sau khi Quý Dạ Bạch nghe xong, đôi môi chuyển động, li3m vết nứt trên môi, anh ta nhẹ nhàng nói: “Tôi không giải thích với anh ta, ngược lại xác nhận mối quan hệ của chúng ta, nếu như cô đã hỏi rồi thì chẳng phải đồng nghĩa với cô đã đoán ra rồi sao?”
“Ha…” Nam Khuê cười lạnh một tiếng, cô cảm thấy như vừa hít vào một ngụm khí lạnh buốt, đâm chọc vài trái tim khiến cô đau nhói.
Đoán được là một chuyện, nghe được anh ta thừa nhận không chút dấu giếm nào lại là một chuyện khác.
“Tại sao?” Nam Khuê cho rằng cô sẽ cuồng loạn chất vấn anh ta. Nhưng đến bây giờ, cô phát hiện mình bình tĩnh một cách bất ngờ. “Rõ ràng đã đồng ý với tôi, tại sao lại nuốt lời?”
“Ha…” Quý Dạ Bạch cũng nhếch môi cười: “Vậy cô biết tại sao Lục Kiến Thành lại hận không thể đánh chết tôi không?”
“Bởi vì anh k1ch thích anh ấy.”
“Đúng là tôi k1ch thích anh ta, tôi nói giữa chúng ta đã làm những chuyện giữa vợ chồng với nhau, quả nhiên anh ta tức điên lên, nhưng cô cho rằng đây là tất cả nguyên do sao? Nam Khuê, cô quá ngây thơ rồi, cô cho rằng tại sao tôi lại phải nói dối đối với một người không quen biết chứ? Trừ phi người đó là người mà tôi căm hận.”
“Cô vào Lục gia lâu như vậy rồi cũng không nghe qua Lục gia có bí mật gì sao, ví dụ, Lục Minh Bác ngoại tình, ở bên ngoài nuôi một người phụ nữa, còn tôi, chính là con trai của người phụ nữ đó.”
Những lời này giống như quả bom dưới làn nước sâu nổ bùm một tiếng trong lòng Nam Khuê. Dù thế nào cô cũng không nghĩ ra được Lục Kiến Thành và Quý Dạ Bạch lại có một tầng quan hệ như thế này.
Vậy mà Quý Dạ Bạch và Kiến Thành lại là anh em cùng cha khác mẹ.
Hoá ra người ngốc nghếch nhất lại là cô.
Vậy mà cô lại tìm Quý Dạ Bạch đến giúp giải thích cho sự trong sạch của cô.
Cô đúng là ngu ngốc hết mức.
“Xin lỗi, Kiến Thành.” Nam Khuê ngẩng đầu lên, trong lòng hối hận trăm ngàn lần.
Bây giờ cô có thể tưởng tượng được khi Quý Dạ Bạch nói những lời nói dối đó, Kiến Thành đã đau khổ đến nhường nào? Một người là người anh yêu nhất, một người là anh em cùng cha khác mẹ anh hận thấu xương.
Chẳng trách hôm đó anh lại khác thường như vậy.
“Không cần biết như thế nào, cảm ơn anh đã nói sự thật với tôi, bây giờ tôi hy vọng từ nay về sau anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi sạch sẽ một chút.”
“Không hẹn gặp lại.”
Nói xong, Nam Khuê trực tiếp đẩy anh ta ra khỏi phòng, đồng thời đóng cửa rầm một tiếng.
Bên ngoài chỉ còn lại một mình Quý Dạ Bạch đang cứng nhắc đứng ở đó.
Đáng thương không?