Chương 1194
Nam Khuê đương nhiên biết điều anh muốn nghe nhất là gì, thật ra cô cũng không muốn giấu giếm nữa. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, và đáp lại anh một cách nghiêm túc.
“Cảm ơn anh, Kiến Thành, cảm ơn anh vẫn luôn một lòng đợi em, trong năm năm dài đằng đẵng vẫn luôn yêu em như thuở ban đầu, cũng chưa từng từ bỏ em.”
“Gặp được anh chính là may mắn lớn nhất cả đời này của em.”
“Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa chúng ta.”
“Em yêu em, rất rất yêu anh.”
Khi đã có được những gì muốn nghe, viền mắt Lục Kiến Thành liền nóng lên.
Khuê Khuê của anh thực sự dễ dàng khiến anh cảm động, anh chưa bao giờ là người đa cảm, nhưng những lời này của cô vẫn khiến trái tim anh cực kỳ ấm áp.
Anh cảm thấy có một dòng nước ấm áp điên cuồng chảy trong lòng mình.
Giữ lấy khuôn mặt của cô, Lục Kiến Thành trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, đồng thời cũng bày tỏ thâm tình với cô: “Anh cũng yêu em!”
Từ trong phòng ngủ phụ đi ra, Nam Khuê lập tức đi vào phòng ngủ chính.
May mắn thay, khi cô bước vào, bên trong vẫn rất yên tĩnh, Tư Mặc và Niệm Khanh vẫn còn ngoan ngoãn ngủ trên giường.
Có lẽ do hôm qua chơi mệt quá nên cả hai vẫn còn ngủ rất say.
Nam Khuê lập tức thả lỏng động tác, nhẹ nhàng vén chăn bông lên, yên lặng nằm vào giữa.
Vừa mới nằm vào, Tiểu Tư Mặc liền khẽ mở mắt, đồng thời hét lên: “Mami, mẹ đã đi đâu vậy, con vừa tỉnh dậy đã không thấy mẹ đâu.”
Nam Khuê bị cậu dọa giật cả mình, vội vàng tìm cách trả lời câu hỏi của cậu.
Nhưng Tiểu Tư Mặc liền nhắm mắt lại, lăn một vòng vào thẳng vòng tay của Nam Khuê, đồng thời ôm lấy cánh tay cô, tiếp tục chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện.
Lúc này, cô thở phào nhẹ nhõm, sau khi đắp chăn bông cho hai đứa trẻ, Nam Khuê cũng nhắm mắt lại và ngủ với chúng.
Giấc ngủ này cũng không nhớ đã ngủ trong bao lâu.
Cô chỉ nhớ rằng có một cơn gió nhẹ mở tung rèm cửa, ánh sáng mặt trời len lỏi vào trong, những tia sáng nắng tỏa sáng rực rỡ.
Đó là một ngày nắng rất đẹp.
Nhưng hai đứa nhóc vẫn ngủ ngon lành trên giường.
Xem ra hôm qua quả thật đã chơi rất mệt, ngủ quá muộn nên bây giờ ngủ nướng.
Vì cửa phòng ngủ không đóng chặt nên có chừa chút khe hở, Nam Khuê ngửi thấy một mùi thơm bốc ra.
Mùi thơm sao?
Lẽ nào anh ấy đang làm bữa sáng cho bọn họ.
Theo mùi thơm của đồ ăn bay tới, Nam Khuê liền nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Khi nhìn thấy bóng dáng bận rộn và quen thuộc trong phòng bếp, cô không chút do dự mà trực tiếp bước tới.