Chương 1079
Tử cung ngày càng co thắt thường xuyên hơn.
Bấy giờ, ngay cả hít ra thở vào cũng cảm thấy đau.
Mồ hôi trên trán hệt như nước đang chảy xuống vậy.
“Rất đau, nhưng tôi lại hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn đó, do tôi tin vào lời cậu nói, rằng Kiến Thành sẽ đến ngay, chỉ cần anh ấy đến, tôi sẽ không còn sợ gì cả.”
“Nhưng mà, tôi cứ chờ mãi, chờ mãi, kết quả lại không chờ được gì hết.”
“Hóa ra…” Sau khi mỉm cười chua xót, Nam Khuê nói tiếp: “Thật ra, những lời hôm đó anh ấy nói đều là sự thật, chỉ là tôi vẫn luôn lừa dối bản thân, là do tôi không muốn tin mà thôi.”
“Là do tôi đã quá cố chấp rồi.”
Lâm Tiêu bối rối mà lắc đầu giải thích: “Không phải đâu, thiếu phu nhân, tổng giám đốc Lục và Phương Thanh Liên thật sự chỉ là giả mà thôi, chắc chắn là anh ấy bị trì hoãn bởi tình huống khẩn cấp…”
Nhưng mà, cậu ấy còn chưa nói xong đã bị Nam Khuê cắt ngang: “Được, nếu thật sự có chuyện nên mới đến trễ vậy thì bây giờ cậu gọi cho anh ấy đi. Tôi không mong anh ấy có thể chạy đến, tôi chỉ muốn nghe thấy giọng của anh ấy trước bước khi vào phòng phẫu thuật.”
“Chỉ cần nghe thấy anh ấy gọi tên tôi là tôi thỏa mãn rồi.”
“Thiếu phu nhân, tổng giám đốc Lục…” Lâm Tiêu khó xử mở miệng muốn giải thích.
Nhưng lúc này đây, tất cả những lời giải thích đều rất yếu ớt và vô dụng.
Nam Khuê nhắm mắt lại, nói một cách đầy đau khổ: “Thế nên, đừng lừa gạt tôi nữa, tôi biết hết rồi, suốt cả quãng đường cậu vẫn luôn gọi cho anh ấy, nhưng vốn không có ai nghe máy.”
“Thế nên, tôi vĩnh viễn không thể đợi được anh ấy, đúng không?”
“Không phải, thiếu phu nhân, tôi gọi, tôi gọi ngay đây.”
Lâm Tiêu vừa dứt lời, lập tức gọi cho Lục Kiến Thành.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tim của Lâm Tiêu đang treo lơ lửng.
Tim của Nam Khuê cũng đang bị giày vò.
Mỗi một giây đều có vẻ như vô cùng quý giá.
Nhưng mà chờ mãi.
Chờ mãi trong một khoảng thời gian dài…
Đầu dây bên kia vẫn luôn chỉ có tiếng chuông reo, không có người nghe máy.
Trong lòng vẫn còn một tia ảo tưởng cuối cùng, Nam Khuê vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, muốn nghe xem nơi đó có thể đột nhiên phát ra giọng nói của Lục Kiến Thành không.
Nhưng mà, bên trong lại phát ra một giọng nói máy móc của nữ: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Cứ lặp lại hết lần này đến lần khác.
Lúc này đây, Nam Khuê không còn cách nào có thể thuyết phục mình được nữa.
Cũng không còn cách nào lừa gạt bản thân nữa.
“Lâm Tiêu, bỏ đi!”
“Không cần thiết nữa.”