Chương 1396
“Được thôi, vậy tôi sẽ giữ lại cơ hội lần này, sau này nếu như tôi cần, anh cũng sẽ đến giúp tôi một lần, thế nào?”
Chu Tiễn Nam gật đầu: “Được.”
Hai người cùng nhau đi đến quán ăn gần đó để dùng bữa, nhưng vừa mới ăn được một nửa thì Chu Tiễn Nam lại nhận được nhiệm vụ.
“Xin lỗi, bác sĩ Đông, tôi có lẽ phải rời đi trước, hi vọng cô đừng để bụng.”
Đông Họa cố ý hỏi ngược lại: “Vậy nếu như tôi để bụng thì sao?”
Chu Tiễn Nam hiển nhiên không nghĩ rằng cô ấy sẽ trả lời như vậy, nên khi nghe thấy thế anh ấy liền đứng nhìn.
Nhìn thấy thế, Đông Họa liền bật cười giải thích: “Chúng ta cũng tính là đã quen biết một khoảng thời gian rồi nhưng anh vẫn luôn gọi tôi là bác sĩ Đông, thật ra, anh có thể gọi tôi là Họa Họa như lúc nãy mà.”
Đông Họa đã phải lấy hết dũng khí để nói ra những lời này.
Nói xong, cô ấy lại thập thỏm, căng thẳng chờ đợi câu trả lời.
Dưới bàn, cô nắm chặt tay lại, cố gắng giả vờ rằng mình không để ý.
Hai phút sau, khi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của anh ấy, mãi không nói ra cái tên mà cô ấy mong muốn, Đông Họa liền lập tức gượng cười để che giấu đi sự ngại ngùng trên mặt: “Không”
“Họa Họa, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô!”
Nhưng, chính vào lúc này, Chu Tiễn Nam lại đột nhiên mở lời.
Nghe thấy cái tên này, trái tim của Đông Họa liền đập thình thịch.
Chỉ là một điệp từ;
Nhưng hai từ “Họa Họa” nhẹ nhàng phát ra từ trong miệng anh ấy lại có thể gột rửa hết tất cả những điều không vui và phiền muộn của cô.
Ngày hôm nay, bầu trời của Đông Họa tỏa sáng rực rỡ, đến cả không khí cũng phảng phất hương hoa khiến người ta say mê.
Rõ rằng chỉ là hai từ rất bình thường, người từng gọi qua cái tên đó cũng rất nhiều.
Nhưng khi từ đó phát ra từ miệng anh ấy, Đông Họa lại cảm thấy không giống thế.
Thế nên, tình yêu thật sự sẽ khiến cho một người trở nên không thể hiểu nổi.
Rất nhiều năm sau, có người hỏi cô ấy: “Họa Họa, đến bây giờ mình vẫn cảm thấy nghi hoặc, sao cậu lại thích Chu Tiễn Nam chứ? Vì hôm đó, lúc cậu bị ngã anh ta đã đỡ được câu sao? Mình luôn cảm thấy, không phải là cậu đã bị cái tình tiết cẩu huyết đó hấp dẫn rồi đấy chứ!”
Đông Họa cười trả lời: “Ai mà biết chứ?”
“Có thể là vì anh ấy mặc quần áo mà mình thích, có thể là vì hôm đó thời tiết đẹp, cũng có thể là vì thời khắc đó, vừa đúng lúc trái tim mình đập nhanh, mặt mày đỏ bừng.”
“Cũng có thể là không có lý do gì cả.”
“Tình yêu ấy, nó chính là như vậy đấy, đến một cách đột ngột và mãnh liệt giống như gió lốc, thậm chí đến một lời giải thích hợp lý chúng ta cũng không thể đưa ra được, nhưng ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ chúng ta đã khắc sâu hình ảnh của đối phương vào trong xương tủy.”
Sau khi Chu Tiễn Nam rời đi, Đông Họa cũng chỉ ăn đơn giản hai miếng rồi rời đi.
Lúc đi từ trung tâm thương mại xuống, cô ấy nhìn thấy một cái máy rửa ảnh.