CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1196

Cô cần phải bình tĩnh lại ngay bây giờ.

Lúc này, hai đứa trẻ nhìn theo bóng lưng của Nam Khuê với vẻ mặt sững sờ, trong lòng chỉ có dấu chấm hỏi rất lớn.

Mẹ làm sao thế nhỉ?

Mẹ không những không hôn chúng nó và nói chào buổi sáng, mà khi quay lại rõ ràng nhìn thấy chúng nó nhưng lại cố tình lảng tránh, như thể không nhìn thấy chúng nó vậy.

“Mami!” Tư Mặc và Niệm Khanh cùng lúc quay lại nhìn Nam Khuê và đồng thanh hét lên.

Lục Kiến Thành lập tức đi tới, xoa xoa tóc của hai đứa nó: “Đừng la lớn, mami tạm thời không thể nói chuyện với hai đứa, hơn nữa cũng không muốn nhìn thấy hai đứa.”

“Tại sao?” Niệm Khanh hỏi.

Tiểu Tư Mặc liền tiếp lời: “Toang rồi, bố ơi, hôm qua con và em trai không đi ngủ đúng giờ, hôm nay lại còn ngủ nướng trên giường, cho nên mami tức giận rồi.”

Ngay sau đó, hai anh em nghiêm túc đảm bảo: “Bố, chúng con sai rồi. Sau này chúng con sẽ không bao giờ thức khuya hay ngủ nướng nữa. Nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ.”

“Không phải vậy đâu.” Lục Kiến Thành vội vàng ngồi xuống an ủi, giải thích: “Mami không có tức giận các con, mami chỉ đang xấu hổ thôi.”

“Xấu hổ?” Tiểu Niệm Khanh ngoẻo đầu tỏ ý không hiểu.

Lục Kiến Thành gật đầu, anh nói: “Bởi vì lúc nãy mami hôn bố bị các con nhìn thấy, sợ các con cười nhạo làm ảnh hưởng đến hình tượng của mẹ trong mắt các con, cho nên không đành lòng nhìn các con, muốn tự mình đi bình tĩnh lại một chút.”

“Thế thì có gì cơ chứ? Mami không hôn con thì cũng sẽ hôn anh trai thôi.” Tiểu Niệm Khanh ngây ngô đáp lại anh.

Nhưng Tiểu Tư Mặc có vẻ hiểu biết nhiều hơn

Cậu mỉm cười ngượng ngùng nói: “Em trai à, em không hiểu chuyện này đâu. Mẹ hôn chúng ta khác với hôn bố.”

“Không phải cũng là hôn sao? Có gì mà khác nhau chứ?” Tiểu Niệm Khanh tự tin nói.

Tiểu Tư Mặc không nhịn được nhẹ nhàng vỗ về cậu: “Em ngốc thật đó, mẹ hôn bố là vì thích và yêu bố.”

Tiểu Niệm Khanh nhìn Tiểu Tư Mặc tràn đầy bất mãn: “Hứ, anh mới ngốc đấy, chẳng lẽ mẹ không thích chúng ta sao? Chẳng phải mẹ hôn chúng ta là vì mẹ yêu chúng ta sao? Mami yêu em nhất.”

Tiểu Tư Mặc lè lưỡi, tuy rằng cậu không giải thích được, nhưng dù sao vẫn là hai chuyện khác nhau.

Bên trong phòng, Nam Khuê nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, lại phát hiện hai má mình ngày càng đỏ hơn.

Có thể nhìn thấy cả rặng mây đỏ luôn rồi.

Đây là lần đầu tiên bị con trai mình bắt gặp, nhưng cô không thể ngờ hai đứa nhỏ này lại thảo luận nghiêm túc đến vậy.

Xem ra sau này cô phải cẩn thận hơn.

Cũng tại lỗi của người nào đó, rõ ràng đã nhìn thấy chúng nó, vậy mà không thèm nói cô tiếng nào.

Hứ, chắc chắn là anh ấy cố tình làm vậy.

Trong phòng khách, Lục Kiến Thành nắm lấy tay hai đứa nhỏ, bảo chúng ngồi trên sô pha.

Bình luận

Truyện đang đọc