CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1369

Cô tiếp tục chạy, và tiếp tục chạy, cho đến khi chạy được một quãng đường dài, cô dừng lại và thở hổn hển.

Đông Họa đuổi theo phía sau, lo lắng hét lên: “Khuê Khuê?”

Nam Khuê vừa che hai lỗ tai, vừa điên cuồng lắc đầu không ngừng.

Nhưng ngay cả khi như vậy, những tiếng la hét thảm thiết và tiếng khóc than đau buồn ban nãy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.

“Không, mình đã nói mình không tin Kiến Thành đã ra đi. Bọn họ đều đang khóc, nhưng mình không thể khóc. Nếu mình khóc, điều đó có nghĩa là mình đã thừa nhận điều đó.”

Đêm này dài đến lạ thường.

Nam Khuê nằm trên giường, nhưng vẫn không ngủ được.

Nhưng cô vẫn nhắm mắt giả vờ như đang ngủ.

Bởi vì cô biết nếu cô vẫn còn tỉnh, Họa Họa sẽ luôn thức ở bên cô.

Ngày hôm nay, cô đã quá mệt mỏi rồi, cô cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nhìn thấy Nam Khuê chìm vào giấc ngủ, bên tai có tiếng thở nhẹ, Đông Họa đang nằm ở bên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Chu Tiễn Nam đẩy cửa bước vào.

Nam Khuê liền mở mắt ra nhìn anh: “Họa Họa đã ngủ rồi, anh có thể giúp em bế cô ấy đến giường bên cạnh được không?”

“Được.” Chu Tiễn Nam gật đầu.

Sau khi bế Đông Họa đến giường bên cạnh, Chu Tiễn Nam lại đi về phía Nam Khuê: “Anh ở ngay bên ngoài, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, hoặc em có thể nhắn tin cho anh.”

Nam Khuê lắc đầu: “Không cần đâu, cũng đã quá nửa đêm rồi. Hôm nay em đã gây quá nhiều phiền phức cho mọi người. Anh không cần phải canh chừng tụi em đâu, mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được rồi, vậy sáng mai gặp lại.”

Chu Tiễn Nam nói xong, liền nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài.

Trên hành lang vắng vẻ, anh đi về phía trước, trên chân mang đôi ủng quân đội, âm thanh đôi giày chạm vào đất rất rõ ràng và mạnh mẽ.

Nhưng mà, anh vốn dĩ không hề bỏ đi mà chỉ tìm một chiếc ghế trống và ngồi xuống.

Nếu anh nói rằng anh không thể quay về, Nam Khuê chắc chắn sẽ rất lo lắng.

Anh nghĩ, bảo vệ cô ấy như thế này là cách tốt nhất anh có thể làm rồi.

Khoảng 5 giờ sáng, Chu Tiễn Nam dựa vào thành ghế và chợp mắt một chút.

Chợt có tiếng bước chân đến gần.

Anh nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn thấy Đông Họa đang bước tới chỗ mình.

“Sao cô dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút đi?” Chu Tiễn Nam hỏi.

“Hôm nay là ca trực đêm của tôi. Tôi phải xuống xem xét một chút. Tôi sẽ lên sau khi hết ca làm việc.”

Lời nói vừa dứt, ánh mắt Đông Họa liền rơi vào Chu Tiễn Nam.

Quần áo của anh đã xộc xệch, trên cằm mọc ra vài sợi râu.

Bình luận

Truyện đang đọc