Chương 1153
“Hơn nữa, theo quan sát nghiêm túc của tôi thì đứa bé đó trông hơi giống tổng giám đốc Lục, cô nói nó có phải là con riêng của tổng giám đốc Lục không?”
Người này vừa dứt lời, thì bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh có hơi cứng đờ.
Các đồng nghiệp nháy mắt với anh ta, có vài người đã lặng lẽ rời đi.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, người này lập tức xoay người lại.
Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy Lục Kiến Thành đang ôm bé trai ấy đứng ở phía sau thì mặt anh ta liền tái đi vì sợ hãi.
Ngay cả lời nói ra khỏi miệng cũng không lưu loát: “Tổng giám đốc Lục, ngài… Sao ngài…”
Nhưng, anh ta còn chưa nói xong lời trong miệng đã bị Lục Kiến Thành cắt ngang: “Cậu đoán rất đúng, thằng bé chính là con trai tôi.”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra.
Gần như tất cả mọi người đều hóa đá ngay tại chỗ.
Trong mắt mỗi người đều chứa đầy kinh ngạc.
Đứa bé mà tổng giám đốc Lục ôm trong lòng, lại thật sự… là con trai của anh ấy?
Điều này khiến người ta vô cùng kinh ngạc và bất ngờ.
Mọi người kinh ngạc đến mức cằm gần như cũng sắp rơi xuống.
Hơn nữa, tổng giám đốc Lục không những không tức giận, mà trên mặt còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đây thật là một kỳ tích!
Cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt mọi người, bạn nhỏ Lục Tư Mặc cũng duỗi đôi tay nhỏ trắng nõn ra ôm lấy cổ của Lục Kiến Thành, đồng thời nhẹ giọng gọi: “Cha.”
Không những thế cậu bé còn rướn người lên, hôn vào mặt Lục Kiến Thành.
Nụ hôn này, khiến cho mọi người không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa.
Tất cả mọi người đều tin chắc rằng đứa bé trước mặt chính là con trai của tổng giám đốc Lục.
Càng khiến cho mọi kinh ngạc đến rơi cả cằm là, tổng giám đốc Lục cũng hôn lên đôi má trắng nõn của cậu bé.
Cảnh tình cảm cha con chan hòa và đầy yêu thương này, khiến cho tất cả mọi người đều rất hâm mộ.
Nhưng, vào lúc mọi người thở phào thì đột nhiên, sắc mặt của Lục Kiến Thành sa sầm: “Thằng bé tên là Lục Tư Mặc, là con trai của tôi. Không phải con riêng, đây là lần đầu tiên, tôi nghiêm túc nhắc nhở, nếu còn có người tung tin đồn con riêng thì tôi sẽ trừng phạt nghiêm khắc.”
“Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Ôm Lục Tư Mặc, Lục Kiến Thành bước ra khỏi tòa nhà Lục thị.
Buổi tối, Lục Kiến Thành tự mình xuống bếp nấu cơm.
Bạn nhỏ Lục Tư Mặc rất nể mặt, vừa ăn vừa khen: “Cha, kỹ năng nấu ăn của cha thật tuyệt, ngon lắm ạ.”
Lục Kiến Thành đang vui mừng.
Thì bạn nhỏ nào đó tiếp tục phúc hắc nói: “Cha ơi, sau này cha có thể nấu cơm cho mẹ, cho con và em trai ăn được không?”
“Được.”
Lục Kiến Thành thẳng thắn đồng ý mà không hề suy nghĩ.