Chương 682
Cô không dám lấy điện thoại di động ra, cũng không dám đi thám thính bất kì tin tức gì liên quan đến cô.
Mãi đến khi tan tầm, cô mới mở điện thoại ra, vừa mở ra đã bị dọa sợ.
Bên trong là hàng loạt cuộc gọi nhỡ của Lâm Tiêu, có đến mấy chục cuộc, gần như nửa tiếng sẽ gọi một cuộc.
Thay quần áo xong, cô vừa mới mở cửa ra ngoài đã thấy Lâm Tiêu đứng đó.
Khi Lâm Tiêu nhìn thấy cô, cậu ta lập tức thở hổn hển chạy đến như nhìn thấy cứu tinh: “Cô Nam Khuê, cuối cùng cũng thấy cô rồi, tổng giám đốc Lục thật sự bị bệnh rất nghiêm trọng, anh ấy vẫn luôn ở nhà, kiên quyết không chịu đến bệnh viện.”
Không thể không nói, nghe được những lời này, Nam Khuê vẫn là mềm lòng.
Nhưng cô vẫn rất cứng miệng: “Bị bệnh thì đến bệnh viện, tôi cũng không phải bác sĩ tư nhân của anh ấy, tìm tôi cũng vô dụng thôi.”
“Cô Nam Khuê, tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đến quấy rầy cô. Hôm nay chúng tôi đã thử rất nhiều cách, ngay cả cách cô nói là cưỡng ép tổng giám đốc Lục đến bệnh viện cũng thử qua rồi, nhưng mà…”
Lâm Tiêu đau khổ nói: “Mấy tên vệ sĩ kia bị tổng giám đốc Lục đánh đến mặt mũi bầm dập sau đó ném ra ngoài.”
“Không phải anh ấy bị bệnh sao? Xem ra vẫn còn rất khỏe.”
“Cô cũng biết rõ tổng giám đốc Lục rồi đấy, dù là bị bệnh thì người bình thường cũng không phải đối thủ của anh ấy. Hơn nữa những người đó nào dám động thủ với anh ấy?”
“Hiện tại tổng giám đốc Lục đã tự nhốt mình trong phòng, cả ngày nay anh ấy còn không uống một ngụm nước nào, bên trong cũng không có động tĩnh gì, tôi thực sự rất lo lắng.”
Lâm Tiêu cố gắng kể lại, muốn bao nhiêu thảm liền có bấy nhiêu.
Nam Khuê cắn môi, trái tim cô đau nhói.
Trong lòng cô đấu tranh kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua nỗi lo lắng cho anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, nhưng tôi chỉ đến đó một lần. Nếu anh ấy vẫn không chịu đến bệnh viện thì tôi cũng hết cách.”
Lâm Tiêu lập tức vui mừng: “Cảm ơn cô Nam Khuê, chỉ cần cô đồng ý đến đó, tổng giám đốc Lục nhất định sẽ đến bệnh viện.”
Nam Khuê vừa đến thì thấy cửa phòng ngủ đã bị khóa chặt.
Cô đưa tay ra và gõ cửa.
Cô còn chưa kịp nói gì thì bên trong, Lục Kiến Thành đã tức giận hét lên: “Tôi nói lại lần nữa, đừng quấy rầy đến tôi.”
Nam Khuê lại gõ cửa.
“Cút đi!” Cơn tức giận càng thêm mãnh liệt.
Cô mím môi, bất lực nhìn Lâm Tiêu: “Cậu xem, thật ra tôi đến cũng vô dụng, trong lòng anh ấy, tôi căn bản không quan trọng đến vậy.”
“Khả năng là mấy người tìm nhầm người rồi, người anh ấy muốn gặp không phải tôi, mà là…”
Nam Khuê còn chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên, cánh cửa được mở ra.
Ngay sau đó, cô bị một lực mạnh kéo vào phòng.
“Bịch” một tiếng, cánh cửa lại bị đóng mạnh lại.